Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 918: Cậu bị bao nuôi? (2)



Vốn Giang Thành định hẹn cô đi giải quyết tên công tử họ Khâu ấy. Chuyện bỏ thuốc đã điều tra rõ mười mươi rồi, tất cả đều do1 hắn ta bày ra. Với Giang Thành, chuyện xảy ra tại địa bàn của anh ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho tên đó, muốn cô tận mắt ch2ứng kiến kết cục của hắn.

Chắc chắn là thủ đoạn sẽ rất tàn nhẫn.

Cô hiểu Giang Thành, chẳng qua không muốn t7ới đó rồi dính phải vận rủi, vậy nên đã bảo anh ta phát trực tiếp cho cô xem. Dù sao khoảng thời gian vừa qua cũng quá bận, 7buổi tối cô muốn ở nhà nghỉ ngơi. Ai mà ngờ thằng nhóc Ôn Dục ấy lại đoán trúng cơ chứ, tới tìm cô đúng hôm cô có th2ời gian.

Nguyễn Nhất Nhất ngồi trên ghế ngẫm nghĩ, không ai biết cô nghĩ thế nào. Đến khi nhắn lại cho cậu, cô nói: 0[Hôm nay mấy giờ cậu xong?] Ôn Dục: [Sáu giờ hai mươi.]

Thời gian của cậu luôn rất chính xác. Nguyễn Nhất Nhất: [Không cần tới tìm tôi. Tôi sẽ đi đón cậu.]
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã tới chạng vạng tối.

Trời sắp tới rồi, những áng mây đỏ rực trải dài.

Mùa thu đến, khiến lá trên cây ngả vàng và rụng đầy đất. Làm thí nghiệm xong, Ôn Dục tháo kính xuống. Cậu day mắt, cởi áo khoác ra và nhìn đồng hồ. Vừa đến sáu giờ mười phút.
Mỗi lần nhìn thấy cậu, cô ấy muốn nói rồi lại thôi, hình như vẫn muốn cứu vớt cậu.

“Cậu ấy chỉ có một mình, chúng ta dẫn cậu ấy đi ăn cơm cùng đi.” Cô ấy nói với bạn học bên cạnh.

Thành viên cùng tổ: “Chuyện này... Cậu không sợ người khác nhìn thấy rồi nói ra nói vào thì cứ đi đi.” Mấy ngày nay cậu luôn một thân một mình, so với những đội nhóm khác thì có vẻ rất lẻ loi. Chưa biết chừng không hề có chuyện cậu bị bao nuôi ấy chứ.

Nhìn Ôn Dục đi trước một mình, chị khóa trên kia vẫn không nhịn được, rảo bước đuổi theo cậu, vỗ vai cậu nói: “Ôn Dục, chuyện đó. Cậu định đi ăn cơm đúng không? Có muốn đi cùng bọn tôi không?”

Cô ấy chỉ vào những người đằng sau mình.