Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 917: Cậu bị bao nuôi? (1)



Không phải bao nuôi gì hết.

Nếu, nếu cô mà chịu bao nuôi cậu thật... thì có gì mà không được? Cậu vẫn chưa quên thái độ miễn cưỡng ckủa cô đối với mình.

Chị khóa trên kia nghe câu nói ấy của cậu mà chỉ cảm thấy như nghe tiếng sấm đánh, đầu óc muốn nổ tung.
Chuyện này, chuyện này... Miệng dân sống bể, lời đồn càng lúc càng lố, hơn nữa Ôn Dục còn chẳng giải thích, càng khẳng định hơn chuyện cậu bị bao nuôi.

Nữ sinh mà bị dính lời đồn này thì sẽ không dễ nghe chút nào, và nam sinh cũng vậy.

Vốn Ôn Dục là một người đẹp trai tài giỏi, khó tránh được việc bị một số kẻ ghen tị.
Nhưng dần dần, mấy ngày liền mà cậu không đi tìm cô, thậm chí còn không gửi một tin nhắn nào cho cô, trong lòng cô lại thấy buồn bực. Cậu nhóc đó định thế nào đây?

Lẽ nào lúc trước cậu chỉ nói mồm thế thôi? Chuyện này chẳng khác nào một chiến thuật tâm lý, cậu lạnh lùng không có hành động gì thì cô lại không ngồi yên được.

Vậy nên, khi đang học và nhận được một cuộc điện thoại, cô bất cẩn bắt máy.
Ôn Dục có bạn gái!? Cô bạn gái đó còn là một phủ bà nữa. Nhưng nếu đó là một bà già thật, hai người này ayêu đương nghiêm túc thật sao?

Tiêu rồi, cậu em khóa dưới thuần khiết của cô ấy bị người ta chà đạp, trái tim cô ấy vỡ tan mất. Đến khi lên tiếng, cả hàm răng cô ấy run lên: “Người ta lớn tuổi hơn cậu đúng không...” Ôn Dục thản nhiên “ăm” một tiếng: “Đúng là lớn tuổi hơn tôi. Tôi phải vào học rồi, chị có gì thì để nói sau đi.” Lớn hơn cậu thì đã sao? Không phải cậu thích người lớn tuổi hơn mình, chỉ đơn giản là thích cô thôi.

Vốn chỉ đơn giản là một vụ việc bước xuống từ một chiếc xế hộp, không biết thế nào lại dần dần thay đổi.
Nhưng không được bao lâu, Nguyễn Nhất Nhất lại cúi đầu nhìn chiếc điện thoại của mình dưới gầm bàn.

Sau khi cô tắt máy, Ôn Dục gửi một tin nhắn tới.

[Trốn tránh tôi?]

Đôi mắt cô lóe lên, soạn một hàng chữ [Có cần thể không?

Cô bắt đầu đánh trả.

Vừa gửi đi là điện thoại của cô nhanh chóng rung lên, nhận được tin nhắn mới.