Quả nhiên là một cậu1 nhóc chưa trưởng thành. “Nghe bạn cùng phòng của cậu ta nói là cậu ta thường xuyên cúp học, ai biết cậu ta đi đầu làm gì. Nhưng cũng phải thừa nhận là trông cậu ta sáng sủa đấy, sẽ có nhiều cô thích lắm đây. Hôm nay cậu ta bước từ trên chiếc Lamborghini trị giá hơn hai triệu xuống, có người nói là bên trong còn có một phú bà mấy chục tuổi...”
Có người đáp lại. Chị khóa trên kia nhìn cậu, ấp úng nói: “Bọn, bọn họ nói là cậu bị một phủ bà bao nuôi...” Đôi mắt cô ấy lóe lên, quay mặt sang nơi khác: “Nói là cậu bước từ một chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn xuống, trong đó có một bà già mấy chục tuổi...” Theo những gì cô ấy biết, cậu không phải là loại người ấy.
Nghe vậy, Ôn Dục XÌ một tiếng. “Tôi biết thằng nhóc này, nghe nói là được tuyển thẳng, chảnh lắm. Sao hả? Tối qua cậu ta không về phòng ngủ, hôm nay từ bên ngoài về à?”
Một sinh viên khác hỏi. Cậu chẳng thèm để ý tới.
Chẳng bao lâu sau, một bóng người xuất hiện ngoài phòng học, bước vào rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. “Ôn Dục, Ôn Dục, cậu có biết không, trong trường học có người tung tin đồn nhảm về cậu.” Người đang nói chuyện với cậu chính là chị khóa trên tổ chức sinh nhật ngày hôm qua. Ngay từ khi Ôn Dục nhập học, cô ấy đã thích cậu em khóa dưới thông minh ít nói này, vậy nên mới nhờ người mời cậu. Mới sáng sớm đã nghe nói một phú bà lái Lamborghini đưa Ôn Dục tới, cô ấy ngây ra như phỗng, không biết là thật hay giả, không biết cậu có quan hệ gì với phú bà ấy. “Tung tin đồn nhảm gì?” Ôn Dục khẽ nhíu mày. Thực ra bọn họ không nhàm chán đến mức nhất định phải nhăm nhe đời sống riêng tư của người ta, nhưng vấn đề là những sinh viên hôm nay đều bị chiếc xe ấy thu hút, dù sao bình thường cũng rất hiếm khi nhìn thấy.
Mặc dù những người đó cách Ôn Dục một khoảng mấy mét, bọn họ cũng nói rất nhỏ, nhưng vẫn có một vài câu lọt vào tai cậu. “Ha ha, các cậu nghe nói gì chưa? Có biết hôm nay thằng nhóc đó ngồi xe gì tới không?”
Có người nói đầy ẩn ý. Sáng nay có một tiết toán học cao cấp ở trong giảng đường 0bậc thang.
Ôn Dục bước vào phòng là không ít người đã đổ dồn ánh mắt về phía cậu, âm thầm xì xào bàn tán. Bao nuôi?
Chị khóa trên thấp thỏm: “Có, có phải vậy không?”