Mấy phút sau, một chiếc Lamborghini phóng ra khỏi hầm để xe. Nguyễn Nhất Nhất lái xe, Ôn Dục ngồi tr1ên ghế phụ.
Trong tay cậu còn cầm chiếc bánh mì nướng, đang ăn rất thong thả. Mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một câu nào. N2guyễn Nhất Nhất liếc nhìn cậu, rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu: “Lát nữa tới trường học thì mau chóng vào học đi.” Đằng trước, đèn đỏ bất chợt sáng lên, Nguyễn Nhất Nhất đạp phanh gấp, nhưng không biết là hơi chậm chân hay là giật mình vì lời nói của cậu, bánh xe đè lên vạch.
Bởi vì quán tính, cá Ôn Dục và Nguyễn Nhất Nhất đều ngả về phía trước.
Đến khi hoàn hồn lại, Nguyễn Nhất Nhất cúi đầu xuống, thấy cánh tay của cậu đang chắn trước ngực cô, phòng trường hợp cô đụng vào kính xe. Cô nhìn cậu, hai người đối mặt với nhau.
Một lát sau, cậu vội vã rút tay mình về.
Nhưng lần này, cho dù trong xe đã phát nhạc thì cũng không thể xua tan bầu không khí lúng túng trong xe. Ôn Dục nhận lấy, nhìn cô và hỏi: “Chị định làm0 gì hả?”
Tự nhiên lại ân cần như thế, chắc chắn là có ý đồ.
Nguyễn Nhất Nhất sợ để lộ suy nghĩ trong lòng, cười gượng nói: “Còn định làm gì nữa? Chẳng phải cậu bảo tôi phải chịu trách nhiệm với cậu sao?” Cô bày ra vẻ mặt dịu dàng, cười nhìn cậu: “Mẹ cậu không ở bên cạnh, chị cậu thì mới sinh con xong, không chăm lo cho cậu được, tôi sẽ giúp bọn họ chăm sóc cậu.” Đúng thế, cô cũng giống như một người chị của cậu, chỉ thế mà thôi. Đôi mắt của Nguyễn Nhất Nhất hơi lấp lóe. Cô không nói gì nữa, bờ môi khẽ mỉm. Đèn xanh sáng lên, cô tiếp tục lái xe.
Ôn Dục vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khuỷu tay chống lên thành cửa, ngón tay đặt trên môi.
Chẳng bao lâu sau, xe đã lái tới trước cổng trường.
Trong khoảng thời gian ấy, cả hai đều không nói gì. Đến tận khi chiếc xe dừng lại, Ôn Dục nói một cầu trước khi xuống xe: “Chịu trách nhiệm chính là chịu trách nhiệm, đừng làm mấy chuyện vô dụng. Tôi muốn chị chịu trách nhiệm về cả thân thể và tình cảm của tôi.”
Cụ thể hơn thì chính là cách chịu trách nhiệm giữa đàn ông và phụ nữ.