Không hiểu saok Nguyễn Nhất Nhất lại không dám nhìn vào ánh mắt của cậu. Cô quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng: “Đương, đương nhiên tôi khôcng phải người như thế rồi.” Ôn Dục: “Vậy là tốt nhất.” Cô có một khuôn mặt rất dịu dàng.
Nghe thấy tiếng của phòng tắm mở ra, Nguyễn Nhất Nhất đứng trước bàn ăn trong phòng bếp thông thoáng, loay hoay làm gì đó, nói mà không quay đầu lại: “Bọn họ mang bữa sáng tới rồi, cậu ăn đi cho nóng. Ôn Dục nhìn mấy món ăn trên bàn, rồi lại nhìn cô đi lấy túi xách, đột nhiên nói một câu: “Chị đi vội như thể là vì muốn trốn tránh tôi sao?”
Động tác của Nguyễn Nhất Nhất khựng lại. Cô cầm chiếc túi Hermes, đôi mắt lóe lên. Hôm nay cô phải đi ra ngoài bàn chuyện, mặc chiếc áo sơ mi trắng và váy chữ A ca rô màu cà phê.
Bên ngoài, cô khoác chiếc áo chùng màu gạo, trông vừa ưu nhã vừa trưởng thành, cũng không kém phần xinh đẹp. Cậu nói trúng tim đen của cô rồi. Nhưng sao cô có thể thừa nhận được!
Nguyễn Nhất Nhất xoay người lại, ra vẻ bất đắc dĩ nhìn cậu: “Cậu chẳng hiểu gì cả, công việc của tôi rất vất vả, bận lắm đấy, vậy nên cậu cứ từ từ mà ăn. Vả lại cậu còn nhỏ, phải đặt việc học lên hàng đầu.” Cô cố tình kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, nghe như kiểu cô là một chị gái trưởng thành chín chắn đã gặt hái được thành công, còn cậu thì là một đứa em trai chỉ biết gây sự. Âm thanh ấy có thể khiến người ta tưởng tượng ra rất nhiều thử.
Nguyễn Nhất Nhất luồn tay qua lọn tóc trên trán, thở dài một hơi. Nói xong, cậu đi vào phòng tắm. Một lát sau, tiếng nước cahảy từ vòi hoa sen vọng ra.
Cậu đang tắm. “Lát nữa tôi phải đi học, chị đưa tôi đi.”
“Tôi...” Cô tạo nghiệp gì thế này!
Đến lúc Ôn Dục đi ra ngoài thì Nguyễn Nhất Nhất cũng thay quần áo rồi. “Sao hả? Không muốn à? Có cần tôi gọi cho chị tôi không?” Ôn Dục kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn ăn.
Nguyễn Nhất Nhất: “Hi” Ôn Dục: “...”
Nói xong, Nguyễn Nhật Nhất định xách túi đi, khóe môi còn khẽ cong lên, cảm thấy mình thành công. Thằng nhóc này là ma quỷ à?
Cô quay đầu lại: “Tôi nói này, cậu đừng trẻ trâu như thế nữa có được không? Để tôi bảo tài xế đưa cậu đi là được. Chín giờ tôi phải họp rồi.” Ai ngờ cô vừa dứt lời, Ôn Dục lại cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Chín giờ? Thế thì kịp đấy.” Nói xong, cậu nhét một chiếc bánh mì nướng vào miệng, đứng lên đi luôn. Nguyễn Nhất Nhất: 22?”