Nhưng mà cái cảm giác bị oan thế này thật là khó chịu! Nguyễn Nhất Nhất siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi quay7 lại nhìn cậu. Cô cố nén cảm giác bực bội, cắn răng nói: “Nhóc con, cậu muốn thể nào?”
Ôn Dục đứng nhìn cô đè nén cơn tức.
7
Nguyễn Nhất Nhất bước trở về chỗ cũ, đứng trước mặt cậu, khoanh hai tay trước ngực. Ánh mắt cô như muốn thiêu cháy cậu, muốn nghe x2em cậu nói thế nào. “Tôi...”
“Tôi không muốn nghe chị nói nữa. Nếu chị còn ngụy biện thì tôi sẽ gọi điện thoại cho chị tôi ngay lập tức.” Được lắm, dám uy hiếp cô!
Cô mặc chiếc áo ngủ rộng rãi, thắt dây ngang eo, bọc lấy cơ thể cô.
<0br>Cổ áo là kiểu chữ V, bởi vì động tác của cô, đường cong trên ngực lúc ẩn lúc hiện. Nguyễn Nhất Nhất thấp hơn Ôn Dục một ít, vậy nên từ góc độ này, cậu nhìn thấy hết. Thực sự là sống động. Phát hiện ra cậu liếc mắt nhìn mình, sau đó lại vội vàng quay sang nơi khác, đôi mắt lạnh lùng vừa rồi còn lóe lên, Nguyễn Nhất Nhất nhướng mày, cúi đầu xuống nhìn. Cô lặng lẽ kéo cao cổ áo lên, nói với cậu: “Cậu phải nói ra suy nghĩ...” của cậu. Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, dáng vẻ như định đi gọi điện thoại.
Nguyễn Nhất Nhất chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật thình thịch, đầu óc ù cá đi. Ôn Dục: “Chịu trách nhiệm với tôi.”
Nguyễn Nhất Nhất còn chưa kịp nói ra hai chữ cuối cùng thì đã bị cậu ngắt lời. Cuối cùng, cô thấy cậu gọi điện thoại thật, giọng của Ôn Huyện vọng ra: “A lô, Ôn Dục...” “Chị, là thế này, em...”