Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 912: Chương 915



Dù sao thì bọn họ cũng hôn nhau rồi. Sau đó cậu còn muốn làm chuyện quá đáng hơn, nhưng đã bị cô đánh ngất xỉu.

Ôn Dục nhìn đăm đăm vào cô,k hình bóng của cô in vào mắt cậu.

Sao cậu lại quên cho được. Nguyễn Nhất Nhất vội vàng che mắt: “Đừng đùng đùng, cậu định làm gì! Mau mặc vào!” Ôn Dục nói vậy làm cô tưởng là cậu định biểu diễn lại chuyện xảy ra tối qua.

Đến khi phát hiện ra cậu không làm gì mình, cô mới chậm rãi bỏ tay ra, nhìn về phía cậu.

Cậu thiếu niên cầm chiếc áo sơ mi trong tay, cởi trần đứng trước mặt cô.
Đó là dấu vết của một cô gái để lại, trên vai, trên ngực, thậm chí là... trên lưng cũng có.

Cậu xoay người lại cho cô nhìn.

Dáng vẻ như trải qua một đêm kịch liệt” khiển Nguyễn Nhất Nhất hết đường chối cãi.
Mặc dù gầy gò, nhưng lại rất rắn rỏi.

Dưới ánh mặt trời, cả người cậu như tỏa ra vầng sáng thánh khiết.

Nhưng mấy vết cào trên vai đã phá hủy sự hoàn mỹ ấy.
Ôn Dục quay lại, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, biểu cảm rất phức tạp.

Trong lúc Nguyễn Nhất Nhất không biết phải nói gì, cậu lại phun ra một câu: “Đây là lần đầu tiên của tôi.”

Nguyễn Nhất Nhất không kịp load, chớp mắt hỏi: “Lần đầu tiên? Lần đầu tiên gì?”
Cô đứng bật lên, cuộn tệp tài liệu trong tay lại, dữ dằn chỉ vào cậu: “Cậu đừng có nói lung tung, tối qua tôi không làm gì cậu hết. Tin hay không tùy cậu!” Nói đến đây, cô dừng lại giây lát, sau đó quay mặt đi, cười nhạo một tiếng: “Lớn thế rồi mà vẫn còn zin, vậy mà còn không biết xấu hổ nói ra, nực cười!” Nói đoạn, cô quay đầu đi về phía phòng ngủ của mình. Cô không phải người dễ bị kích thích, nhưng không hiểu sao lần nào cũng bị cậu chọc tức đến mức muốn hộc máu.

Thằng nhóc này còn dám châm chọc cô, nói cô ăn bậy. Dựa vào đầu mà cậu nói như thế?

Làm sao mà cậu biết cô từng có bao nhiêu người bạn trai, từng quan hệ với bao nhiêu người?

Thấy cô trực tiếp bỏ đi, không chỉ không thừa nhận việc mình làm, còn chế nhạo cậu non... Ánh mắt cậu trở nên thâm trầm, đột nhiên nói một câu: “Chị chờ đó, tôi sẽ nói tất cả cho chị tôi biết.”

Câu nói ấy chẳng khác nào hơi thở của tử thần phả vào tại Nguyễn Nhất Nhất, khiến cả người cô cứng đờ lại, đứng chôn chân tại chỗ.