Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 911: Chương 914



Trong không khí vang lên giọng nói lẩm bẩm của cô: “Được rồi, cậu không nhỏ, được chưa!”

Để mà nói nghiêm túc thì đúng là1 không nhỏ.

*** “Cậu tỉnh rồi à?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại rất chắc nịch.

Giọng nói của cô cũng rất dịu dàng. Cậu thiếu niên nhìn cô, cất bước đi thẳng tới.
Trong p7hòng khách.

Trên chiếc xô pha bằng da, Nguyễn Nhất Nhất vẫn đang khoác áo ngủ đọc hợp đồng.

Cô vén mái tóc dài r7a sau mang tai, để lộ ra góc nghiêng tinh xảo. Trước cửa sổ sát đất lớn trong phòng khách, rèm cửa màu trắng bay bay, ảnh mặt tr2ời chiếu từ ngoài vào, hắt lên nền đá hoa.
Những hình ảnh yên tĩnh tốt đẹp ấy chỉ kéo dài một tích tắc.

Khi nhìn thấy Nguyễn Nhất Nhất ngồi trên xô pha, ánh mắt mơ màng lập tức tỉnh táo lại.

Cậu còn dụi mắt để xác nhận lại rằng người ngồi trên xô pha chính là cô.
“Tạch...”

Cửa phòng ngủ dành cho khách mở ra, kèm theo tiếng bước châ0n.

Nguyễn Nhất Nhất đang cầm chiếc bút máy Montblanc, bàn tay vô thức khựng lại.
Nguyễn Nhất Nhất nín thở, nhìn cậu không chớp mắt.

Cậu thiếu niên bước tới, mái tóc màu nâu nhạt mềm mại, nhưng lại hơi rối bời.

Làn da cậu trắng nõn, trông như một con mèo, khiến người ta muốn vuốt ve.
Thấy sắc mặt cậu có vẻ không được tốt cho lắm, cô ngả người về phía sau, tựa sát vào xô pha.

Sau khi đi tới, cậu thiếu niên cúi người xuống, chống hai tay lên bàn trà trước mặt cô, mặc chiếc áo không cài cúc ấy nhích người tới gần cô.

Ôn Dục nhìn chăm chú vào Nguyễn Nhật Nhất, hỏi: “Vì sao tôi lại ở chỗ của chị? Rốt cuộc chị đã làm gì tôi rồi?”

Bờ môi Nguyễn Nhất Nhất giật giật, không biết phải giải thích thế nào.

Cậu cũng chỉ là một người vô tội, uống ly rượu ấy thay cô. Nghĩ vậy, cô hạ giọng: “Nếu cậu muốn biết thì tôi sẽ nói với cậu. Nhưng cậu chú ý hình tượng trước được không? Cách xa tôi ra một chút, hoặc là mặc áo vào tử tế đã.”

Đừng có để lộ hết hàng họ ra thế kia, có cơ bụng thì ghê gớm lắm hả? Còn nhỏ mà không biết xấu hổ gì cả. Nguyễn Nhất Nhất lẳng lặng dời mắt.

Ai ngờ, cô vừa dứt lời, cậu thiếu niên lại bật cười, khóe môi nhếch lên châm chọc: “Đúng là một câu nói mà chị có thể nói ra được. Chú ý hình tượng? Sao tối qua chị không chú ý hình tượng?”