Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 932: Chương 935



Kể từ sau trận đấu quyền anh hôm ấy, mỗi tuần Ôn Dục dành một nửa thời gian để đi rèn luyện.

Một tuần sau đó, trường cậu bắt đầu tiến1 hành huấn luyện quân sự. Không phải cô thể hiện ra mặt, mà là qua thần thái. Sau khi tới, cô không nói năng gì, cũng không chào hỏi với anh như trước. Sự xuất hiện của cô cũng ngắt đứt mạch suy nghĩ của Trình Đông Nguyên. Anh đặt bút xuống, sửa soạn đống đồ ăn với cô, thuận tiện nói: “Lần sau không cần mang đồ tới nữa, có lẽ tôi sắp phải đi rồi.”

Anh nói dứt lời, động tác của Hứa Vị Nhiên khựng lại, nói ra một chữ “Được.”
Nhưng bây giờ, anh lại sống có giờ giấc, ngắm nhìn trời trăng mây gió, 0nhìn thủy triều trên sông lên xuống.

Lúc trước anh bị tai nạn, bây giờ đã khỏe lại rồi, dù sao ở đây cũng thường xuyên có người tới chăm sóc anh.
Nhưng sớm muộn gì cuộc sống như vậy cũng sẽ kết thúc, bởi vì gia đình và cuộc sống cơ bản của anh không ở đây.

Cũng tới lúc phải nói lời tạm biệt rồi.
Bánh răng vận mệnh của từng người đều đang lăn bánh.

So với sự phồn hoa của Bắc Kinh, có một nơi h2oàn toàn có thể nói là chốn bồng lai tiên cảnh, phong cảnh rất đẹp, khiến người ta rung động. Đó là Daocheng Yading ở Tứ Xuyên.
Ngay từ đầu Trình Đông Nguyên đã biết cô không hay nói chuyện.

Cô là một cô gái lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có sự mềm mại dịu dàng, nếu không thì lúc trước đã không gom góp tiền chữa bệnh cho những nông dân tàn tật kia, càng không giúp anh lấy lại ví tiền ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Một tuần rồi Hứa Vị Nhiên không tới, bởi vì Trình Đông Nguyên gần như khỏi hẳn rồi. Cô chỉ mang thức ăn và thịt tới, để anh tự nấu cơm.

Nhưng hôm nay, khi cánh cửa mở ra, cô xách một túi khoai tây và khoai nưa xuống, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Mùa 7này, thời tiết bắt đầu trở lạnh, một số nơi ở đây lại thuộc về khu vực cao nguyên, du khách tới đây đều sẽ mang theo bình dưỡng khí.
Trình Đông Nguyên đã sống ở đây hơn hai tháng.

Thời gian trôi qua quá nhanh. Trước kia ở trong thành phố, nhịp sống quá nhanh, cho 2dù không bận thì đến tối anh cũng sẽ tới quán bar uống rượu.
“Cô có tâm sự gì à?” Sau khi phơi khoai nưa lên cửa sổ, Trình Đông Nguyên nhìn cô và hỏi.

Hứa Vị Nhiên mím môi, im lặng không nói gì.

Trình Đông Nguyên chớp mắt, mang mấy củ khoai nưa đi rửa, vừa gọt vỏ vừa nói: “Dù sao tôi cũng sắp đi rồi, chúng ta có duyên gặp nhau, bây giờ tôi đi thì có thể cả đời cũng không gặp lại nữa. Cô có chuyện gì không vui thì cứ nói ra, tôi không để lộ với người khác đâu.”