Lục Kiều nhìn bố mình: “...”
Có một câu nói không sai chút nào: Cách một thế hệ thường sẽ thân thiết hơn.1 Lục Tiểu Hoa n7gồi trong lòng ông nội, buộc hai bím tóc đáng yêu, đôi mắt to tròn ngập nước, mũi miệng nhỏ xinh, cực kỳ giống vợ anh. Cô bé đang cầm một cái2 đùi gà lớn, ăn ngon lành, miệng bóng loáng.
Con trai Lục Thời cũng cầm một cái đùi gà, ăn rất thỏa mãn. Lục Kiêu nhìn cảnh tượng ấy:0 “...” Khu nghỉ dưỡng ở nông thôn nhộn nhịp và rất bình dị, nhưng Lục Kiêu chỉ ở đó vài ngày là phải trở về. Lý do là vì anh sợ Lục Tiểu Hoa ở với ông nội mãi thì sẽ bị nuông chiều đến mức không biết trời cao đất dày gì nữa.
Cứ đi tìm ông nội chống lưng cho thì ai mà đỡ được? Lúc nhỏ anh mà làm ra chuyện như vậy thì chắc chắn sẽ không nên tiếng nào, còn sợ bị bố phát hiện ra, nếu không thì ông nhất định sẽ2 đuổi đánh anh.
Nhưng hôm nay, bố anh lại bế cháu gái, đuổi đánh con gà mái kia.
Chưa hết, điều khiển Lục Kiều cạn lời nhất l7à đến tối, con gà mái bay nhảy kêu quang quác lúc ban ngày trực tiếp lên thằng bàn ăn, trở thành món ăn cho mọi người. Chẳng dễ gì đợi được đến khi Lục Kiêu trở về, Ôn Huyền đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại được chứng kiến một cảnh tượng.
Cô tưởng rằng nhìn thấy Lục Kiều về, Lục Tiểu Hoa sẽ phấn khởi nhào tới, ai ngờ khi Lục Kiêu mở cửa vào nhà, cô bé chỉ đứng yên ở đó.
Con trai đã chạy lên rồi, nhưng cô bé vẫn đứng đó. Cô bé mặc bộ quần áo hình con gấu đáng yêu, hai bím tóc rũ xuống vai, nhìn Lục Kiều bằng ánh mắt đong đầy nước mắt, khàn giọng nói: “Bố đi mà không nói với người ta một tiếng, bố có nghĩ tới cảm nhận của con không?”
Lục Kiêu: “...”
Ôn Huyền: “...”
Lục Kiêu thở dài nhận thua. Anh cất bước đi tới, muốn bể Lục Tiểu Hoa lên, nhưng cô bé lại hất tay anh ra, đỏ mắt nói: “Bố không biết con nhớ bố thế nào đâu! Con ghét bố!” Dứt lời, cô bé quay đầu chạy về phòng mình, sau đó đóng sầm cửa lại.
Ôn Huyền: “...”