Nhìn thấy đám gà vịt mỏ nhọn, Lục Tiểu Hoa cũng sợ, 1nhưng lại thích trêu chọc chúng. Thỉnh thoảng cậu mới nhìn sang cô em gái nghịch ngợm của mình. Vấn đề là Lục Tiểu Hoa không biết tự lượng sức. Đám gà mái ở0 nông thôn đầu dễ bắt nạt, bình thường đến cả chủ nhân còn không coi ra gì, sao lại sợ một đứa nhóc cho được. Sau khi bị đánh mấy lần, một con gà mái kêu quác quác, vẫy cánh đòi bay lên người cô bé. Lục Tiểu Hoa chưa gặp tình huống này bao giờ, nghệt mặt ra nhìn. Cô bé cuống quýt vứt cành cây chạy đi, nhưng vẫn không kịp, bị gà mổ vào bàn tay mũm mĩm trắng trẻo. Cảm giác đau nhói truyền tới. Cô bé nhìn mu bàn tay chảy máu của mình, vừa chạy vừa khóc hu hu: “Bố, bố ơi... Chảy máu, máu.” Giọng cô bé mềm mại, tiếng khóc khiến người ta đau lòng.
Lục Kiêu nghe thấy tiếng khóc, thấy cô bé chạy thẳng tới, lông tơ trên người anh dựng đứng hết lên, chỉ sợ con bé làm sao. Lục Tiểu Hoa không kịp lau nước mắt, cô bé ôm bàn tay đang chảy máu, khóc mách bố mình: “Hức hức... Bố ơi, gà hư lắm, nó cắn, cắn con...”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào con gà mái vừa bay lên hàng rào, Trông thấy em gái khóc, Lục Tiểu Thời cũng vội vàng chạy lại.
Lục Kiểu đi tới, thấy cô bé không sao mới thở phào một hơi. Nhưng nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô bé, anh vẫn không khỏi đau lòng, bế cô bé lên, hỏi: “Sao vậy Tiểu Hoa? Sao con lại khóc?” Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, gà mái điềm nhiên như không quay người đi.
Lục Kiêu nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Lục Tiểu Hoa, lại nhìn con gà mái kia, trên cơ bản anh đã biết chuyện này là sao rồi.
Cô bé không đi trêu chọc con gà mái đó, sao nó lại đuổi theo mô cô bé?