Đọc được tin nhắn ấy, Ôn Huyền còn gật gù, chỉ cảm thấy trẻ con dễ dạy.
Lục Kiểu kéo dài khoảng cách với cô, gương mặt thon dài lạnh lùng dần tôi đi: “Chắc em phải biết chỗ này không hôn được chứ.” Một ngày nào đó, Ôn Huyền biết những lời này của mình đã ảnh hưởng đến quyết định của Ôn Dục, thậm chí 7là ảnh hưởng tới cả đời cậu, cô mới tức điên lên, chỉ hy vọng thời gian quay ngược lại, để cô khâu cái miệng của mình vào.
Kh2ông, là trói cái tay gõ chữ của cô lại. Có đôi khi, bước ngoặt của cuộc sống lại nằm trong những chuyện vụn vặt thường ngày. 0Thoạt nhìn thì không có gì thay đổi cả, nhưng kể từ hôm đó, có một số việc bắt đầu phát triển.
Trong phòng làm việc, Ôn Huyền nhắc tới chuyện phải đi quay phim, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác lưu luyến, làm cô khẽ thở dài một tiếng. Cuối cùng, khi hơi thở của hai người hòa vào làm một, chóp mũi chạm vào nhau, ngón tay mảnh khảnh của cô luồn qua mái tóc anh.
Ánh mặt trời buổi chiều, phủ một vầng sáng lên khung cửa sổ trong phòng làm việc. Rèm cửa bay bay, quyển sách mà Lục Kiêu cầm lúc nãy trượt xuống, rơi “bộp” xuống đất, nhưng không có ai nhặt nó lên. Trên sàn nhà, hai bóng người chồng lên nhau. “Vì sao?”
Ánh mắt cô sáng ngời, khóe môi mỉm cười, biết nhưng vẫn cố tình hỏi. Hình như là một cô gái ngồi trên người đàn ông, cánh tay thon dài mảnh khảnh ôm lấy cổ anh.
Có gió thổi qua, trang sách lật sột soạt, âm thanh rất êm tai, như đang viết lên một bản nhạc có sinh mệnh.