Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 928: Chương 931



Nghe những lời ấy, Ôn Dục hơi dao động, bởi vì cậu biết điểm yếu của mình.

Thể lực của Giang Thành rất lớn, có anh ta đ1ứng sau, cậu sẽ trưởng thành nhanh hơn. Bởi vì tác phẩm điện ảnh lúc trước giành được giải thưởng quốc tế, về sau có rất nhiều kịch bản hay tìm đến. Chị Linh nghiêm túc sàng lọc giúp cô, đợi một hoặc hai tháng sau sẽ bắt đầu quay phim. Chiều nay, rốt cuộc cũng dỗ được hai đứa nhóc đi ngủ, Ôn Huyền chỉ cảm thấy mình được giải thoát. Cô rửa một đĩa hoa quả, tới phòng làm việc tìm Lục Kiêu.

Lục Kiểu đọc sách trong phòng làm việc, Ôn Huyên kéo ghế bập bênh tới ngồi bên cạnh anh, lưng tựa vào ngực anh, cầm tăm chọc dưa lưới, đưa tới bên miệng anh, như một tiểu yêu tinh dịu dàng săn sóc. Có người được chồng chiều, có người thì ngược lại. Còn với bọn họ, Lục Kiêu cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, còn cô thì dành trọn sự dịu dàng chu đáo của mình cho anh. Chiều chồng, cô không chỉ nói miệng mà thôi. Lục Kiều cũng đút cho cô ăn. Sau giờ trưa, hai người dựa vào nhau, vừa nói vừa cười, hình ảnh vô cùng ấm áp. Đúng lúc này, âm báo điện thoại của Ôn Huyền vang lên.
Tuy rằng cậu không muốn phục vụ ai, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa đủ mạnh, đây là2 sự lựa chọn tốt nhất.

Giang Thành không nói với cậu quá lâu. Lúc đứng dậy chuẩn bị đi, anh ta đi tới, vỗ vai cậu, nói7 một câu: “A phải rồi, hôm nay tôi đã phát trực tiếp cho cô ấy xem toàn bộ quá trình trên sàn đấu của cậu.” Nghe vậy, Ôn Dục h7ơi sửng sốt. Giang Thành: “Thả lỏng đi, cô ấy không biết đó là Ôn Dục, chỉ tưởng là Jack làm.” Dứt lời, anh ta rời khỏi đó. Ôn2 Dục đứng trong phòng nghỉ một mình, sắc mặt u ám. Đúng vậy, sắc mặt của cậu rất tối tăm.
Cuộc sống ấy trông có vẻ đơn điệu tẻ nhạt, thông thường ai cũng phải trải qua những tháng ngày như vậy, nhưng không phải nó sẽ kéo dài mãi mãi, mà gọi là - lắng đọng.

Chỉ khi chịu đựng được sự cô đơn, thì trong tương lai gần, bọn họ mới có thể đón chào thời khắc vẻ vang nhất của cuộc đời.
Ôn Huyền ở nhà một thời gian, không tham gia các hoạt động. Cô không muốn bỏ lỡ thời kỳ trưởng thành của hai đứa trẻ.

Cô đã từng phấn đấu cho sự nghiệp của mình, bây giờ mới được thanh nhàn, hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình giản đơn.
Thế nhưng, cậu sẽ từ bỏ Nguyễn Nhất Nhất thật sao?

***
“Hů?”

Cô vừa nhét một miếng thanh long vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, vừa cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.

“Là Ôn Dục.” Không cần Lục Kiêu mở miệng, Ôn Huyền cũng đã nói ra.