“Ai dạy cậu vậy?” Giọng của Giang Thành truyền đến. Ôn Dục hơi sững người.
Giang Thành tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói: “Ở trước mặt cô ấy, cậu không muốn để lộ thân phận của mình. Có người muốn hại cô ấy, cậu sẵn sàng thay cô ấy uống một ly rượu không biết đã bị bỏ thuốc gì.” Giang Thành buông ly rượu xuống, trong mắt lộ ra vẻ chắc chắn: “Cậu nhất định sẽ theo, bởi vì tôi có thể thỏa mãn nguyện vọng của cậu. “
“Cái gì?” Khóe môi Giang Thành khẽ nhếch: “Cô ấy là bạn, đồng thời cũng là đối tác của tôi. Tuy bình thường ít liên lạc, nhưng nếu cậu muốn, vậy thì tôi hoàn toàn có thể liên lạc với cô ấy nhiều hơn.”
Tạo cơ hội để bọn họ tiếp xúc với nhau. Ôn Dục không đáp lại anh ta, cậu chỉ nói ra một câu: “Anh định làm như thế nào?”
Cô không thích cậu, Giang Thành có thể làm cô thích cậu sao? Ôn Dục cũng kh1ông giấu giếm, giơ tay lau vệt nước trên môi dưới, thản nhiên nói: “Hồi trung học, hằng tuần tôi đều dành ra hai ngày t2ới võ đài quyền anh để làm thêm.”
Nói đến đây, cậu ngước mắt nhìn về phía Giang Thành: “Làm người để người ta l7uyện tập.” Một cậu thiếu niên gầy gò làm người cho khách luyện tập. Khách mà đánh dở thì không nói, nhưng gặp a7i đánh hay thì cậu cũng đi nửa cái mạng. Mặc dù rất mệt mỏi và đau đớn, nhưng cậu không bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, bở2i vì cậu biết rằng nếu mình không trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ đau đớn mãi mãi, thậm chí còn thảm hơn lúc đó. Bất kể là ở0 phương diện nào, chỉ khi biến thành kẻ mạnh thì mới không bị người ta điều khiển. Giang Thành cười khẽ một tiếng, đưa ly rượu lên nhấp một ngụm. Chất lỏng cay cay rơi xuống cổ họng, giọng của anh ta cũng trở nên bình tĩnh và hơi khàn.
Một giây sau, Ôn Dục nghe thấy anh ta nói một câu: “Sau này cậu theo tôi đi, không phải theo kiểu hợp tác.” Ôn Dục nhíu lông mày.
Giang Thành dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ lười biếng, những lời nói ra lại rất nghiêm túc: “Chẳng phải cậu thích cô ấy lắm sao?” Nói đến câu cuối cùng, anh ta dừng lại giây lát rồi mới tiếp tục: “Vừa rồi ở trên sàn đấu, cậu sẵn sàng giết chết tên đó, cũng là vì cô ấy.”
Ôn Dục: “...” Thực ra anh ta không phải kiểu người nhàm chán như vậy, chẳng qua anh ta có thể cảm giác được, mặc dù Nguyễn Nhất Nhất không có hứng thú với cậu em trai Ôn Dục, nhưng lại có hứng thú với Jack.
Đôi mắt Ôn Dục hơi lóe lên.
Tuy rằng cậu không tỏ thái độ gì ra mặt, nhưng có lẽ trong lòng cậu đã bắt đầu dao động rồi.