Cô nghĩ anh ta là một thiên tài khoa học, không ngờ lại có thể làm được chuyện này.
Theo cái nhìn củ1a cô, mấy chuyện này cứ giao cho cấp dưới làm là được, cần gì phải để tay mình dính máu tươi. Nhưng hôm nay, quan niệm ấy của cô như 2bị đảo ngược. Thế nhưng, nhìn thấy cảnh tượng này, liệu cô có vui vẻ không?
Đáp án là không. Nguyễn Nhất Nhất nhìn người đã đánh đến 7đỏ cả mắt ở trên sàn đấu, mặc dù vóc dáng hơi gầy, làn da trắng nõn, nhưng lại có cơ bụng. Cánh tay ấy thon dài, trong lúc đánh nhau, gân trê7n cổ nổi lên rõ ràng, cả người như ngập tràn sức mạnh.
Nhưng nhìn cơ thể ấy, cô không khỏi nghĩ tới một người khác. Cậu cũng 2có vóc dáng y như vậy, mặc dù lúc cậu để trần, cô không nhìn quá lâu, nhưng vẫn thấy rất giống.
Nếu người lên sàn đấu ngày hôm nay kh0ông phải là Jack, mà là một người khác, vậy thì gã đàn ông họ Khâu ấy có chết cũng chẳng sao.
Nhưng người xuất hiện lại là Jack. Nguyễn Nhất Nhất hít sâu một hơi rồi mới nói: “Mau bảo Jack dùng tay lại đi! Anh biết anh ấy làm về ngành gì mà, nghề nào ra nghiệp nấy, sau này đừng để anh ấy làm mấy chuyện này nữa.”
Cô vừa dứt lời, Giang Thành búng tay một cái. Trợ thủ đắc lực bên cạnh cúi đầu tới gần: “Anh Giang.”
Giang Thành: “Đừng để tên đó chết. Đưa hẳn xuống đi.” Trọng tài lắc đầu, ra hiệu cậu chiến thắng.
Tuy rằng người nằm trên mặt đất vẫn còn thở, nhưng lại chẳng nhúc nhích nổi nữa.
Người xem tưởng hắn ta chết rồi, điên cuồng hò hét khen hay trước chiến thắng của Ôn Dục.