Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 94: Ôn huyền, hãy để anh trở thành thế giới của em



Cô không muốn thế này, thật sự không muốn như vậy, người kia không nên có ý nghĩa gì với cô, không đáng để cô rơi nước mắt.
Có lẽ cô chỉ cảm thấy bản thân thật đáng buồn mà thôi.

Lục Kiêu: “...” Không ai biết khoảnh khắc này anh đang nghcĩ gì, máu cả người anh như động lại, anh nhìn bóng lưng của cô, nhìn bàn tay không ngừng lau mắt của cô, tận sâu trái tim như bị aai dùng một con dao sắc bén đâm một nhát.

Một giây sau, anh nắm tay cô, kéo cô vào lòng mình.
Lần này Ôn Huyền không vùng vẫy nữa.

Nước mắt cô dần thấm đẫm áo của anh, tiếng nức nở bị cô đè nén như tiếng kêu yếu ớt của động vật nhỏ.
Rõ ràng nước mắt không ngừng được còn cố chấp như vậy, khiến người ta nhìn thôi mà tan nát cõi lòng.

Nhưng những gì cô nói ra càng khiến trái tim người ta đau nhói: “...
Thật sự không sao ư? Lúc ấy cô còn quá nhỏ, đến giờ ngẫm lại thôi vẫn thấy tủi thân.

Không phải tuyệt vọng, mà là tủi thân, ấm ức.
Ôn Huyền lại đẩy anh ra, dùng tay chống lên ngực anh, trong đôi mắt bướng bỉnh kia đong đầy nước mắt, giọng nói khàn khàn và run rẩy: “Không qua được...

Lục Kiêu, tôi không thể vượt qua được quá khứ, cho dù tôi cố gắng thay đổi thế nào, những chuyện kia vẫn mãi mãi khắc sâu trong ký ức của tôi.”
“Ôn Huyền, đều đã qua rồi, những chuyện đó đều đã qua rồi...” Một tay anh giữ lấy lưng cô, tay kia nhẹ nhàng vỗ về sau gáy cô, khẽ vuốt tóc cô.

Chỉ là, bàn tay to lớn của anh như đang run rẩy.
Nói xong toàn bộ, Ôn Huyền cũng suy sụp hoàn toàn rồi.

Lục Kiêu siết chặt nắm tay, anh cũng không nói lời nào, chỉ bước tới ôm cô vào lòng, siết thật chặt.
Tất cả chỉ là vì mấy trăm tệ.

Chỉ có mấy trăm tệ.
Ôn Huyền ngã nhào vào lòng anh, cô vô thức muốn trốn tránh.

Lúc này Ôn Huyền chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng động tác của cô chỉ khiến anh ôm cô chặt hơn.
Lá lách của tôi, vốn dĩ năm đó có thể vớt vát được, chỉ cần cắt bỏ một nửa thôi, chỉ cần thêm chút tiền, một chút thôi là được...

Nhưng người đàn ông đó chết sống cũng không chịu chi trả mấy trăm tệ ấy...”
Nhưng có ai cảm thông cho cô, có ai từng dạy cô phải yêu thế nào đâu? Lục Kiêu ôm siết lấy cô, phủ một tay lên gáy cô, nhắm mắt lại, cúi đầu tựa cằm lên vai cô.

Anh gắng gượng nén xuống cảm giác chua xót trong lòng, đợi tới khi anh mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen láy kia phiếm hồng.

Ôn Huyền.