Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 940: Ngủ chung phòng (2)



Không chỉ như thế, anh còn biết được người cứu mình là ai, vậy nên những chuyện khác không còn quan trọng nữa.

Ai ngờ khi anh nói xong, kHứa Vị Nhiên lại như nghe thấy một câu chuyện hài hước nào đó, bật cười không chút khách khí: “Chịu thiệt là phúc? Mấy lời đó mà anh cũng tin, cquả nhiên là đồ ngốc! Thể thì tôi chúc anh phúc như Đông Hải nhé!” Hứa Vị Nhiên bước tới, hằm hằm nhìn anh: “Chúng ta đã đi đến đây rồi, bây giờ anh lại nói là không đi! Anh có biết chính bởi vì những người không quan tâm tới mấy chuyện này như anh nên cái ác mới sinh sôi nảy nở không?! Tham vọng lớn dần lên, đến cuối cùng, điều ấy sẽ mang tới hậu quả khôn lường cho chính bản thân mình và những người khác!”

Cô thật sự rất tức giận, bởi vì theo quan điểm của cô, có đôi khi, quá tốt bụng chính là yếu đuối.
Anh có tiền, nhưng đó không chỉ là vấn đề về tiên.

Nghe những lời nói đầy lý lẽ của cô, Trình Đông Nguyên chỉ nhìn cô một lúc lâu, bờ môi giật giật, chỉ vào cái chân tê rần của mình, nói: “Cô hiểu lầm rồi. Tôi không muốn đi là bởi vì cái chân này của tôi bị gãy xương rồi hay sao ấy.”
Nghe vậy, Hứa Vị Nhiên quay phắt đầu lại, vẻ mặt tức giận: “Anh có thể dứt khoát hơn một chút được không?! Tôi biết anh là một người tốt bụng hào phóng, nhưng tốt bụng mà không có giới hạn thì chính là yếu đuối!”

Trình Đông Nguyên hơi sửng sốt.
Anh vịn vào thân cây, dồn lực vào một chân. Lúc này, người đàn ông thành công được người người hâm mộ trở nên trầy trật hơn bao giờ hết.

Trình Đông Nguyên không mở miệng nhờ Hứa Vị Nhiên giúp, bởi vì cô đang khoanh tay hờ hững nhìn anh, nếu muốn giúp thì đã giúp rồi.
Chịu thiệt là phúc cái khỉ gì? Những chuyện đẩy người ta vào nghịch acảnh thế này chính là để kiểm tra năng lực tổng hợp của một người.

Nếu có thể lội ngược dòng nước, tất nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng nếu ngược lại thì sẽ sống không bằng chết.
Chúc anh phúc như Đông Hải?

Trình Đông Nguyên im lặng, định bụng đứng lên, nhưng không biết là vì tê chân hay sao, anh chỉ cảm thấy chân mình mất cảm giác.
Trình Đông Nguyên là đàn ông, bị cô chở như vậy hơi gượng gạo, nhưng anh chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.

Lúc anh chở, anh để Hứa Vị Nhiên ôm eo mình, nhưng đến lượt cô chở thì còn không cho anh đụng vào áo cô. Hai người trái ngược hoàn toàn với nhau. Mới đầu thì cũng thôi, nhưng khi chiếc xe xóc nảy vì con đường gồ ghề, anh vẫn túm lấy áo cô. Cô cũng không nói gì cả.