Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 939: Ngủ chung phòng (1)



Anh biết rồi sao?

“Anh tưởng là ai cứu anh?” Hứa Vị Nhiên mím môi, nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc.

Kể từ khi anh nói là Bạc1h Lộ cứu mình, cô đã quyết định sẽ tuyệt giao với cô ta. Anh chỉ cảm thấy không khí xung quanh trở nên là lạ, khiến tại anh nóng bừng lên.

Anh thừa nhận Hứa Vị N0hiên là một cô gái tốt, tuy hơi lạnh lùng, nhưng nghiêm túc và có trách nhiệm, tâm tính lương thiện, mặt đẹp, dáng ngon...

Đợi đã, không đúng, anh đang nghĩ đi đâu thế?!
Chính cô đã cứu anh, nhưng cô chưa bao giờ chủ động7 nhắc tới.

Trong vụ tai nạn ấy, cũng chính cô đã hô hấp nhân tạo cho anh.

Khi biết đó là cô, Trình Đông Nguyên bỗng cảm thấy2 có gì đó rất khác.
Mới đầu cô còn nghĩ, một điều nhịn là chín điều lành, nhưng sau đó lại phát2 hiện ra có những người vô cùng gian xảo, bản tính xấu xa đã ăn vào xương máu.

Huống chi, cô ta làm thế là lừa đảo, đã chạm tới điểm7 mấu chốt của cô.

Trình Đông Nguyên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Mới đầu anh cảm thấy cô là một cô gái tốt, chỉ đơn giản là thế mà thôi, không liên quan gì đến anh cả. Nhưng sau khi biết cô đã hô hấp nhân tạo cho mình, còn không ngại vất vả chăm sóc anh hai tháng, nỗi lòng phẳng lặng bấy lâu nay đột nhiên gợn sóng. Dù sao cũng hơn ba mươi tuổi rồi, có chuyện gì mà anh chưa từng trải qua. Đợi Ôn Huyền nhiều năm như thế, kết quả Lục Kiêu lại “nẫng tay trên”, khiến anh vừa bất lực vừa vùng vẫy.

Mọi cảm xúc như bị phong tỏa, anh không có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ nữa, cũng chẳng còn mong muốn khát khao gì.

Nhưng hôm nay, trái tim anh như bị tác động vào.
Anh ta đang làm cái quái gì mà lại không tập trung lái xe vậy?

Nghĩ vậy, cô cũng hỏi thẳng ra.

Yết hầu Trình Đông Nguyên khẽ trượt, giải thích: “Vừa rồi có một con vật lông xù đi qua, không biết là con gì.” Trông khá giống sóc chuột.
Anh kiên quyết không chịu thừa nhận là mình mải nghĩ xem phải giải quyết chuyện thi nghiên cứu sinh của cô thế nào.

Hứa Vị Nhiên thở dài một tiếng. Chuyện đã qua rồi, trách móc anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô nhìn lên trời, đứng dậy phải là rụng dính trên người đi, nói với anh: “Chúng ta đi tìm cô ta nhanh lên, không thì đến lúc về trời sẽ tối mất, đường sẽ càng khó đi hơn.”