Cả hai như bị mất trí nhớ, không ai nhắc tới chuyện xảy ra trong phòng tắm nữa. Trên nề1n đất, Trình Đông Nguyên quay lưng về phía cô ngủ. Cho dù cánh tay tê dại, anh cũng không trở mình. Nhưng suốt cả một đêm, cô ngủ rất an ổn, bởi vì ngoài tiếng gió trong khe núi thì c7ô không nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Trình Đông Nguyên vẫn lên đường theo đúng 2kế hoạch. Thế là cô lại mắng anh một trận vì chuyện anh tùy tiện cho người khác tiền.
Trình Đông Nguyên chẳng những không giận, mà còn cười nữa. Đợi đến khi cô cằn nhằn xong rồi, anh mới thản nhiên nói: “Cô có biết dáng vẻ lúc nổi cáu của cô giống gì không?” Cứ cầm chặt tay cô như thể làm gì?
Giở trò lưu manh à? Dưới sự sắp xếp của Hứa Vị Nhiên, anh vẫn đi tìm Bạch Lộ.
Điều ngoài ý muốn là Bạch Lộ đã đi rồi.
Có thể là biết chuyện đã bị lộ nên cô ta mới đi sớm như thế.
Cô ngạc nhiên nhìn Trình Đông Nguyên: “Anh làm gì đấy?” Hứa Vị Nhiên ngủ kh2ông sâu, có tiếng động gì là sẽ tỉnh lại ngay.
Huống chi tối nay còn xảy ra mấy chuyện đó, chỉ cần là con gái thì đều s7ẽ phòng bị, cô cũng không ngoại lệ. Với sự hiểu biết của cô về anh trong hai tháng này, anh không phải người như thế. Dù sao anh cũng là người thành công trong xã hội, có giáo dục, có phẩm cách, nếu muốn làm gì cô thì đã ra tay trong hai tháng qua rồi, chứ không phải đợi đến thời điểm cả hai đều rất chật vật như bây giờ. Trình Đông Nguyên nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen láy thâm sâu khó dò, ai cũng không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì. Hứa Vị Nhiên đang định nói thêm gì đó, những giây tiếp theo, cô bỗng hô lên một tiếng, cả người bị kéo lại, đụng vào lồng ngực của anh. Trình Đông Nguyên xoay người đè cô xuống, một tay cầm cổ tay của cô, một tay chống xuống mặt đất cạnh đầu cô.
Hứa Vị Nhiên khiếp sợ trước hành động ấy, anh lại.
“Bop!”