Hình như đây là lần đầu tiên anh cách cô 1gần đến thể, được quan sát cô rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đuôi mắt cô khá dài, hơi nhếch lên trên. Rõ ràng là một đôi mắt gợi cảm, nhưng vẻ2 mặt của cô lại luôn hững hờ.
Dáng cô mảnh mai, khuôn mặt sắc nét, làn da trắng nõn. Nếu là lần đầu tiên gặp cô, thực ra người ta sẽ khô7ng cảm thấy quá chói lóa. Có lẽ là bởi vì anh làm trong giới showbiz, từng gặp rất nhiều người xinh trai đẹp gái rồi, nhưng không ai có thể khiế7n anh sinh ra cảm giác ấy - có nét đặc trưng của riêng mình, càng nhìn càng thấy đẹp.
Lúc này, cô đang quan tâm anh, như có một vầng sán2g tỏa ra từ phía sau.
Trình Đông Nguyên nhìn cô, không biết vì sao lại hơi thẫn thờ.
“Này..”
Thấy anh mở mắt mà không nó0i gì, cũng chẳng hề nhúc nhích, Hứa Vị Nhiên lại định vươn tay ra vỗ vào mặt anh.
Nhưng lần này, khi sắp chạm vào, tay cô lại bị anh bắt lấy.
Hứa Vị Nhiên nhìn tay anh, nhưng không nghĩ ngợi gì cả: “Anh tỉnh lại là được rồi. Mau ngồi dậy xem có vấn đề gì không.”
Anh mới khỏe lại, còn sắp rời khỏi đây rồi, tốt nhất là không nên bị thương.
Người không sao là được, còn xe...
Sau khi đâm vào thân cây, xe đạp đổ nhào xuống đất, bánh xe còn xoay vài vòng.
Vậy mà vẫn chưa hỏng, cũng coi như một chiếc xe “kiên cường”.