Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 936: Đi “cửa sau”



Không biết nghĩ tới điều gì, Trình Đông Nguyên hỏi cô: “Phải rồi, có những ai tham gia thi nghiên cứu sinh? Bạch Lộ thi chưa?”

Hứa V1ị Nhiên: “Thi rồi, còn chung trường với tôi nữa.” Đi du lịch bị lấy trộm mất ví tiền, ngồi xe buýt thì bị tai nạn. Người khác lừa anh là đã cứu anh, anh bèn tin tưởng rồi cho đối phương một trăm ngàn, bây giờ còn không biết đi xe đạp ra hồn.

Hứa Vị Nhiên thật sự rất hoài nghi, không biết anh sinh tồn trong cái xã hội này như thế nào. Chẳng lẽ anh chưa từng bị xã hội vùi dập bao giờ ư?
Đại học Truyền thông Bắc Kinh.

Bây giờ, kết quả thi nghiên2 cứu sinh bị sửa đổi, anh lại biết toàn bộ sự việc, có nên tìm giảng viên để đòi lại công bằng không nhỉ? Dù sao đây cũng là chuyện liên qu0an tới cả đời cô.
Vai, lưng và mông đều đau. Hứa Vị Nhiên ôm eo, kêu lên đau đớn.

Cô đã nhận ra rồi, người đàn ông ngoài việc biết đầu tư kinh tế, có học vấn uyên thâm và viết kịch bản hay ra thì không biết làm gì khác!
C2ô ta muốn mau chóng rời khỏi đây, có một tương lai xán lạn hơn.

Nhưng thực sự là hành vi của cô ta càng lúc càng quá đáng.
Kèm theo tiếng xe đụng vào cây, Hứa Vị Nhiên hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai người cùng ngã vào bụi có bên cạnh.

“Um..”
Đến khúc cua, có một sinh vật lông xù bông chạy qua đường.

Trình Đông Nguyên không khống chế được tay lái, đụng thẳng vào cái cây ven đường.
Trình Đông Nguyên: “...”

Vậy thì anh hiểu ý đồ của Bạch Lộ rồi.
Trong khi đang cố kìm nén không để mình mắng chửi người, cô bỗng cảm thấy có gì đó mềm mại, sờ vào còn âm ấm nữa. Một giây sau, cô mới kịp phản ứng, quay đầu lại thì thấy mình đang nằm trên người Trình Đông Nguyên, đầu đè lên bụng anh,

Trình Đông Nguyên thì như đã ngất xỉu, nằm im không nhúc nhích. Hứa Vị Nhiên giật mình, vội vàng ngồi dậy, lắc lư cánh tay anh: “Này, Trình Đông Nguyên, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi!”

Mặc dù cô rất giận, nhưng không muốn thấy anh xảy ra chuyện gì. Trình Đông Nguyên chỉ hơi choáng đầu vì ngã thôi, nghe thấy tiếng gọi của cô, anh từ từ tỉnh lại. Hứa Vị Nhiên không chú ý tới, nơi này hoang vu vắng vẻ, cứ thế này thì không thể cứu anh được.