Lá cây haik bên đường vàng úa, hoa rụng ngợp lối, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng dế kêu, tạo nên một bức tranh thôn quê đặc sắc. cDù sao anh cũng là một thằng đàn ông cao một mét tám mây, để một cô gái chở mình thì không ổn cho lắm. Theo bản năng, Hứa Vị Nhiên túm lấy áo anh, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Trình Đông Nguyên nhanh chóng giữ vững thăng bằng, vừa lái xe vừa hỏi cô: “Không sao chứ? Vừa rồi tôi bất cẩn đâm vào một hòn đá.” Đôi mắt Hứa Vị Nhiên lóe lên: “Lo mà nhìn đường.”
Trình Đông Nguyên khẽ cười: “Cô cũng biết đường ở đây khó đi mà, vừa rồi tôi bảo cô túm lấy áo tôi thì cô không chịu nghe cơ.” Chuyện gì cô cũng muốn tự thân vận động, không muốn làm phiền người khác, hoàn toàn không biết mình chỉ là một cô gái yếu đuối. Hứa Vị Nhiên ngồi sau lưng anh, nhìn khung cảnh xung quanh, đột nhiên cảm thấy trong lòng trào dâng cảm giác gì đó khác lạ.
Lớn từng này rồi, ngoài bố cô ra thì cô chưa từng để một người đàn ông nào khác chở mình đi bằng xe đạp như thế này, hôm nay là lần đầu tiên. Đường núi quanh co khúc khuỷu, trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh. Những lúc trời mưa, cô sẽ che ô cho bố, không để ông bị ướt.
Cuộc sống thơ ấu rất vui vẻ, tiếng nhạc thiếu nhi như quanh quẩn bên tai. Nhưng đến một ngày nọ, tất cả mọi thứ chấm dứt... Có lẽ là dọc đường đi quá yên tĩnh, cũng có thể là bởi vì cả hai đều có tâm sự, một lúc lâu sau Trình Đông Nguyên mới chậm rãi nói: “Hay là chúng ta bàn lại chuyện này xem? Nói thật, cho cô ta khoản tiền đó rồi, tôi không hề nghĩ tới chuyện đòi lại nữa.”
Bởi vì anh tưởng cô ta mang số tiền đi giúp người khác chữa bệnh thật. “Đồ ngốc!”
Không đợi anh nói xong, Hứa Vị Nhiên đã lạnh lùng nói ra hai chữ. Mới đầu aanh không từ chối, theo bản năng nghe theo lời cô, không muốn cô nổi giận.
Nghĩ kỹ lại, qua hành động ấy có thể thấy được Hứa Vị Nhiên là một cô gái hiếu thắng. Trình Đông Nguyên: “...”
Lại nữa rồi! Vừa rồi cô cũng mắng anh là đồ ngốc, anh ngốc ở đâu? Chẳng qua anh không muốn so đo quá nhiều chuyện thôi. “A!”
Chiếc xe đụng vào thứ gì đó, chòng chành lắc lư.