Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 942: Chương 944



Hứa Vị Nhiên nhìn bầu trời âm u này: “...”

Cô đứng tại chỗ, không quay người lại, chỉ ngoái đầu nhìn ra đằng sau. Người đàn ông kia vkẫn đang tựa trên giường, không tỏ thái độ gì.

Chắc chắn anh cũng nghe thấy tiếng sấm ban nãy rồi. Chân anh không có vấn đề gì lớn, nhưng bước đi vẫn hơi tập tễnh.

Trình Đông Nguyên đi tới bên cạnh cô, nhìn cơn mưa rào bên ngoài, im lặng một lát rồi mới nói: “Bây giờ cố định đi thế nào?”

Vừa nói, anh vừa quay sang nhìn cô.
Hứa Vị Nhiên xòe tay ra: “Thì tại tốn thời gian với anh đấy thôi! Bây giờ thì hay rồi, tôi về thế nào đây?”

Cô quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế trong nhà, vẻ mặt vô cảm.

Trong những tình huống như thế, cho dù không thích đến mấy thì người bình thường cũng sẽ nói một câu: [ở lại chờ một lát đi, mưa lớn như thế, chưa đi ngay được đầu]
Hứa Vị Nhiên cũng nghĩ thế, ai ngờ Trình Đông Nguyên lại khẽ nhíu mày khi thấy cô ngồi xuống: “Cô ngồi đây làm gì? Không đi à?”

Hứa Vị Nhiên không khỏi trợn mắt lên, nhìn anh với vẻ khó tin: “Anh đùa gì vậy? Thời tiết như thế này, làm sao tôi về được?”

Trình Đông Nguyên nhìn ra ngoài trời, rồi lại liếc mắt nhìn cô, bày ra vẻ mặt trầm tư. Sau đó, anh nói một câu, có vẻ không muốn cho lắm: “Chẳng lẽ tối nay cô định ở lại đây à?”

Hứa Vị Nhiên không ngờ là anh lại nói ra câu ấy, lại còn có biểu cảm như vậy nữa. Cô cắn răng: “Anh tưởng tôi muốn chắc?”

Trình Đông Nguyên tỏ vẻ khó xử. “Nhưng cô mà ở lại đây, trai chưa vợ gái chưa chồng, nhiều chuyện khó nói lắm.”

Nghe anh nói vậy, Hứa Vị Nhiên mới dần nguôi giận. Xem ra anh đang suy xét cho sự trong sạch của cô.

Những giây tiếp theo, Trình Đông Nguyên lại nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi là một người đàn ông độc thân thành công, chưa kết hôn, tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh, giá trị con người không thấp, vừa đẹp trai vừa chững chạc, cô ở lại chỗ tôi thì...”