Hứa Vị Nhiên trcợn tròn mắt, anh, anh định...
“A!” Giây phút chạm vào lồng ngực anh, trái tim cô như ngừng đập. Rất khó để miêu tả cảm giác ấy.
Cô không hiểu anh đang làm gì, cũng không hiểu vì sao anh lại làm thế, chỉ có thể điều chỉnh lại tâm trạng.
Hơi thở của cô còn hơi rối loạn. Cô chậm rãi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh, thế là lại vội vàng né tránh, trên mặt cũng hiện lên vẻ xấu hổ. Xấu hổ, kinh ngạc, và khó tin.
Vừa rồi cô nhìn thấy rất rõ, anh đứng sững lại, dang tay về phía cô, trong mắt mang theo ý cười.
Cái chân của anh cũng không còn khập khiễng nữa, đứng thẳng tưng. Cô hô lên một tiếng, đụng thẳng vào lồng ngực anh.
Vô hình trung, cái ôm ấy nahư phá vỡ thứ gì đó, khiến một cảm xúc chưa từng có trồi lên.
Đây không phải một hành động bình thường. Bên ngoài, tiếng sấm đùng đoàng, thỉnh thoảng lại có tia chớp xẹt qua, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Gió thổi tới, làm cánh cửa đung đưa. Hương nước mưa và hơi lạnh ập tới.
Giây tiếp theo, Trình Đông Nguyên xoa phần lưng cô, nhiệt độ nóng hầm hập trên người anh truyền tới lưng cô qua lòng bàn tay, làm ấm cơ thể lành lạnh của cô, đồng thời cũng khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.
Trình Đông Nguyên cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Vậy nên, cô có muốn ở lại nữa không?” Trong nhà dân sáng đèn, hai người đang ôm lấy nhau.
Hình ảnh ấm áp ấy hoàn toàn trái ngược với khung cảnh mưa gió bão bùng ở bên ngoài.
Giây phút đụng vào lồng ngực anh, trái tim cô cũng run lên. ở lại và trở thành một người có liên quan tới tiếng tăm của anh.
Đây mới là điều mà anh muốn nói.
Hứa Vị Nhiên: “..”
Nói thật, nếu bảo cô không rung động chút nào thì là giả.