k
Hứa Vị Nhiên tiến về phía trước một bước, sau đó mới quay đầu lại, cười lạnh nói: “Anh cho rằng tôi thích tiên của anh ta à?” Trình Đông Nguyêcn: “D? Vậy tức là cô thích con người anh ta?”
Một câu nói dễ khiến người ta nghĩ lệch lạc, nhưng lại không nói thẳng ra. “Hứa Vị Nhiên, cô điên rồi à?!”
Rốt cuộc Trình Đông Nguyên cũng phải thay đổi sắc mặt. Anh nhíu mày nhìn cô, lớn tiếng nói. Hứa Vị Nhaiên hít sâu một hơi, bất giác siết chặt bàn tay. Cô đã từ chối rõ ràng lắm rồi, nhưng anh vẫn tiến thêm bước nữa. Hứa Vị Nhiên nhìn màn mưa tầm tã bên ngoài, mở miệng nói: “Đã trong sạch thì không cần nói ra vẫn trong sạch. Nếu anh quan tâm tới danh tiếng của mình như thế thì tôi không quấy rầy anh nữa.”
Dứt lời, cô đi ra phía cửa, định đội mưa rời khỏi đây. Mới mấy bước mà người cô đã ướt gần hết rồi. Trình Đông Nguyên kéo cô vào rồi đóng cửa lại.
Mái tóc của Hứa Vị Nhiên đã ướt sũng, dính vào gò má trắng nõn của cô. Bị anh kéo về, cô vẫn không nói gì, chật vật đứng ở đó.
Trình Đông Nguyên nhìn cô tái nhợt mặt mày, khoanh tay ôm lấy cơ thể, như một con thú nhỏ không nhà để về, khiến người ta đau lòng, cơn tức trong lòng anh dần dần tiêu tán. Nói xong, anh đi khỏi đó.
Bóng dáng mảnh mai của Hứa Vị Nhiên đứng dưới ngọn đèn mờ ảo trước cửa. Cô nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt hiện lên nét phức tạp.
Hứa Vị Nhiên hắt xì một tiếng, đi vào trong phòng tắm. Vốn dĩ bầu không khí giữa hai người đã có phần mập mờ rồi, sau một hồi dò hỏi, bây giờ càng thêm lúng túng. Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, hòa vào tiếng mưa rào ngoài cửa sổ, rối loạn như nỗi lòng của anh.