Hứa Vị Nhiên: “...”1
Cô chỉ muốn biết đây có phải là giấu đầu lòi đuôi hay không thôi. Một người mặc áo mưa đen ngồ0i trên bậc thềm trước cửa, nhìn bầu trời đêm mịt mù và màn mưa ồ ạt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh không quay đầu lại, chỉ ngồi thẳng lên, nhẹ giọng nói: “Xem ra tối nay cô phải ở lại đây thật rồi. Vừa rồi mưa to quá, chắc không đi đường được nữa đâu. Đợi đến ngày mai rồi tính.”
“Tôi.” Hứa Vị Nhiên mở miệng. “Không sao đâu. Chúng ta không tiện ở chung một phòng, tôi là đàn ông, có thể ở bên ngoài. Tôi cũng không đi đâu hết, ở đây gác cửa thôi.” Ngôi nhà dân này chỉ có hơn bốn mươi mét vuông, tuy không quá lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi. Cửa đóng sầm lại, Trình Đông Nguyên vội vàng đi ra ngoài. Sắ2c mặt của Hứa Vị Nhiên vô cùng khó coi, lúc đó lúc trắng.
Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực, nghẹn đến mức đỏ cả tai. Cô có thể nói gì 7được nữa đây? Chẳng nói được gì cả!
Lúc đi ra ngoài, Hứa Vị Nhiên mới phát hiện ra anh không ở trong nhà. Giọng cô lạnh lùng, như thể đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra trong phòng tắm rồi.
Nói xong, cô xoay người đi.
Cũng đúng, cô là con gái mà còn không để ý, anh mà làm thế thì e rằng có vẻ sẽ hơi cổ hủ.
Những bất kể cô nghĩ thế nào thì anh cũng phải nói ra những điều nên nói, làm những điều nên làm.
Vốn anh còn do dự, nhưng gió lạnh ập tới, cổ chân bị thương lại hơi nhức nhối, anh mới đứng dậy đi vào nhà. Trong nhà dân, Hứa Vị Nhiên đã trải một tấm chăn ra đất, vừa chỉnh sửa vừa nói: “Tôi ngủ dưới đất, anh ngủ trên giường đi.” Trình Đông Nguyên phản đối: “Làm sao có thể để con gái ngủ dưới đất được? Để tôi ngủ dưới đất cho.”