Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 947: Một ngày làm thầy, cả đời làm... (1)



Một đêm trôi qua trong yên bình.

Cả hai như bị mất trí nhớ, không ai nhắc tới chuyện xảy ra trong phòng tắm nữa. Trên nền đất, Trình Đ1ông Nguyên quay lưng về phía cô ngủ. Cho dù cánh tay tê dại, anh cũng không trở mình. Thế là cô lại mắng anh một trận vì chuyện anh tùy tiện cho người khác tiền.

Trình Đông Nguyên chẳng những không giận, mà còn cười nữa. Đợi đến khi cô cằn nhằn xong rồi, anh mới thản nhiên nói: “Cô có biết dáng vẻ lúc nổi cáu của cô giống gì không?”
Cô hầm hè hỏi.

Trình Đông Nguyên nhìn cô: “Ngoài mẹ tôi ra, chưa có cô gái nào quở trách tôi như thế đâu.”
Th7ời gian thấm thoắt trôi qua, Trình Đông Nguyên vẫn lên đường theo đúng kế hoạch.

Dưới sự sắp xếp của Hứa Vị Nhiên, anh vẫn đi tìm Bạc2h Lộ.
Hứa Vị Nhiên ngủ không sâu, có tiếng động gì là2 sẽ tỉnh lại ngay.

Huống chi tối nay còn xảy ra mấy chuyện đó, chỉ cần là con gái thì đều sẽ phòng bị, cô cũng không ngoại lệ.
Nhưng suốt cả một đêm, cô ngủ rất an ổn, bởi vì ngoài tiếng gió trong khe núi thì cô không nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.
Điều ngoài ý muốn là Bạch Lộ đã đi rồi.

Có thể là biết chuyện đã bị lộ nên cô ta mới đi sớm như thế.
Hứa Vị Nhiên sững người.

Câu cuối cùng của anh có ý gì?
Trời nam đ0ất bắc, đi đâu để tìm người đây?

Hứa Vị Nhiên mặt mày u ám. Trình Đông Nguyên lại khuyên cô đừng quá tức giận. Chuyện đã lỡ rồi, cứ để nó diễn ra tự nhiên đi, nhưng Hứa Vị Nhiên càng nghe càng giận hơn.
Anh không nói rõ ra, nhưng cũng đủ để bày tỏ bảy, tám phần rồi.

Hứa Vị Nhiên ngừng thở trong giây lát. Đến khi nhìn về phía anh, ánh mắt của cô hơi mất tự nhiên.
Cảm giác đắng chát lan ra khắp khoang miệng.

Thôi, cứ đi đi.
Trình Đông Nguyên lùi lại một bước, cười nói với cô: “Hôm nay tới đây cũng coi như chào tạm biệt cô, tôi phải đi rồi. Nhưng có một chuyện tôi phải nói với cô, chắc là chuyện ở trường của cô sẽ có chuyển biến đấy.”

Anh nói một nửa rồi xoay người đi.
Chuyện thi nghiên cứu sinh có thể sẽ có chuyển biến?

Nhưng rõ ràng cô đã dùng “thân phận của mình” để từ chối rồi mà? Trình Đông Nguyên không quay đầu lại, nhưng không phải là vì không muốn, mà là chờ người đằng sau gọi anh lại. Thế nhưng, không có gì cả.
Tới ngày đồng chí, nhà nhà ăn sủi cảo.

Phía trường học sắp xếp cho Trình Đông Nguyên tới giảng dạy. Anh là nhà biên kịch hàng đầu trong nước, là thạc sĩ du học về, đảm nhiệm vị trí giáo sư để giảng dạy cho sinh viên.