Khi biết tin tức ấy, anh đang ngồi trên hàng ghế khách quý trong một giải liên hoan phim, cong môi nhìn điện thoại. Bây giờ, rốt cuộc anch cũng đã làm xong mọi chuyện, có thể gác lại những chuyện không quan trọng, tới trường học giảng dạy. “Ông chủ, cho tôi bốn cái bánh bao nhân thịt Mai Can Thái và một cốc sữa đậu nành.”
Hôm nay, bên ngoài rất lạnh, thở ra hơi trắng. Vừa nói, cô vừa xoa tay giậm chân. Ông chủ: “Có ngay!” Người đàn ông trong xe mặc vest đi giày da, không ngờ lại nhìn thấy cô ở đây.
Đã bao lâu không gặp nhau rồi? Nhưng hôm nay, cô lại mặc chiếc áo lông trắng, bên dưới là chiếc quần jean bó sát người, đi đôi giày Martin, mái tóc buông xõa, trông rất giống một nữ sinh viên giản dị mộc mạc, ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn bóng có biến mất trong trường, đôi mắt của Trình Đông Nguyên trở nên sâu xa, lái xe tới khu vực đỗ xe. Tiết đầu tiên hôm nay của Hứa Vị Nhiên là tiết chuyên ngành, đồng thời còn có một tiết truyền thông. Còn cô, tuy rằng đã biết tên anh, nhaưng e rằng sẽ không thể biết được thân phận cụ thể của anh.
*** Chắc cũng phải một tháng rồi.
Hình như cô gầy hơn trước một chút. Rõ ràng lần cuối cùng nhìn thấy cô là một tháng trước, nhưng chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác như mấy đời rồi. Trông cô bây giờ rất khác.
Lúc ở Lhasa và Tứ Xuyên, cô luôn buộc tóc đuôi ngựa, biểu cảm lạnh lùng. Nhưng vừa tới lớp, cô đã nghe hai nữ sinh đằng sau bàn tán với nhau: “Này, cậu biết không, nghe nói hôm nay Giáo sư Trình sẽ tới giảng dạy tiết truyền thông ở khoa chúng ta đấy.” Một nữ sinh khác cười nói: “Nghe nói trên diễn đàn trường có đăng ảnh của thầy ấy, đám nữ sinh sôi sùng sục lên. Đẹp trai quá đi mất.”
“Mấu chốt là thầy ấy vẫn còn độc thân, rõ là miếng mồi béo bở mà...” Cuộc trò chuyện đằng sau vẫn đang diễn ra, truyền vào trong tại Hứa Vị Nhiên. Cô nhướng lông mày lên. Bọn họ vừa nói là giáo sư kia họ gì?
Chuông reo, giảng viên tới, cô chăm chú nghe giảng.