Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 95: Lời bày tỏ tháng chín



Nhưng hôm nay lại...

Không rõ khóc trong vòng tay anh bao lâu, Ôn Huyền mới từ từ đẩy anh ra, viền mắt cô đỏ bừng, còn đang1 nức nở không dùng được.

Nhìn thấy vệt nước mắt, nước mũi trên áo anh, cô nấc một tiếng, khàn giọng nói: “Lục... Nhưng không phải vì điều gì khác.

Anh nắm lấy cổ chân cô, cảm nhận xương xoay chuyển, tuy đôi mắt cụp xuống, nhưng giọng nói lại rất kiên định và mạnh mẽ: “Ôn Huyền, người bị thương là cô, đau cũng là cô, cô không có gì phải xin lỗi tôi cả.” Rốt cuộc cô sợ gây thêm phiền toái cho người ta đến mức nào mà ngay cả chuyện này cũng phải nói xin lỗi.

Trái tim Ôn Huyền run lên: “...” Gió mơn man thổi qua ngọn cỏ khô vàng, sương khói lượn lờ trên mặt Hồ Tiên Nữ cách đó không xa, xa hơn nữa là những dãy núi tuyết trắng cao ngất nhấp nhô, nguy nga hùng vĩ.
“A...”

Tiếng hét thất thanh vang lên, Ôn Huyền ngã ngồi xuống bãi cỏ.

Lục Kiêu vội vàng chạy tới, thấy cô nhăn nhó, gương mặt nhỏ tái nhợt, lại đưa mắt nhìn mắt cá chân của cô: “Làm sao thế?” Anh nóng lòng hỏi.
Cô thật sự cảm thấy rất mất mặt, không biết Lục Kiêu sẽ nghĩ thế nào về cô.

Cô còn đang nấc cụt, cúi đầu không dám nhìn anh, giọng khàn khàn: “Tôi, tôi lên xe trước đây.” Sau đó, cô quay người bỏ đi.

Sau khi trút hết ra mới cảm thấy lúng túng, suốt hai mươi tư năm nay, đây là lần đầu tiên cô nói hết lòng mình ra.
L2ục Kiêu, xin lỗi anh, tôi làm bẩn áo của anh rồi.”

cô rất đỏ, chóp mũi cũng đỏ lên, anh dùng ngón tay lau nước mắt trên mặ7t cô, khẽ ừ một tiếng: “Không sao.” Ôn Huyền rất xinh đẹp, ngay cả khi khóc vẫn đẹp vô cùng, nhưng phần nhiều vẫn là đáng thương, 7khiến trái tim người ta thắt lại, như muốn nứt toác ra.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, rất muốn làm gì đó để an ủi cô,2 nhưng cuối cùng, tất cả đều hóa thành sự nín nhịn sâu nơi đáy mắt.
Cô hy vọng đây cũng là lần cuối cùng.

Cô không muốn để lộ sự mẫn cảm và yếu đuối của mình ra với người khác.

Lục Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, đáy mắt dần lắng đọng chút tối tăm, hai nắm tay siết chặt.
Mọi thứ đều đẹp như thế.

Nhưng khoảnh khắc này, ánh mắt Ôn Huyền không thể chứa thêm bất cứ thứ gì ngoài người đàn ông trước mặt.

Cảnh thiên nhiên xung quanh đẹp đến đâu cũng không bằng một nửa của anh ấy.