Đó là người mà mấy tháng trước cố hết sức 1quen thuộc, lúc này lại xuất hiện trước mặt cô với thân phận là một giáo sư. Hứa Vị Nhiên: “...”
Là môn khác thì còn đỡ, nhưng làm đại diện bộ môn của anh, cô chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không thở nổi trong giây lát. Trình Đông Nguyên nhìn cô, nhướng mày lên.
Ha, cái dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa dữ dằn của cô lúc ở Daocheng Yading đầu mất rồi? Đôi mắt anh lóe lên, ngón trỏ hơi cong lại, gõ vào mặt bàn, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi dạy tiết này của các em, đang thiếu một đại diện bộ môn.” “Có ý kiến gì thì để tan học rồi nói, đừng làm lỡ thời gian lên lớp của các bạn khác.”
Anh nói đường đường chính chính, như thể rất công bằng. Không ít người trong giảng đường bậc thang giơ tay lên. Được làm đại diện bộ môn của Giáo sư Trình thì chắc chắn sẽ thường xuyên qua lại với giáo sư. Giáo sư là nhà sản xuất hàng đầu trong nước, không chỉ đẹp trai, có văn hóa, mà còn có bối cảnh không tầm
thường, ai chẳng muốn đi theo học tập. Anh7 bình tĩnh nhìn cô, nói: “Lần đầu tiên tôi lên lớp mà bạn học này đã tới muộn rồi. Em nói xem tôi phải phạt em thế nào?”
Nói đến câu cuối cùng, cô cúi đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ.
Trên bục giảng, Trình Đông Nguyên giơ tay lên đây gọng kính mà chỉ khi đi dạy anh mới đeo.