Ở nơi 1đó có rất nhiều công trình lạc hậu, vậy nên anh không biết nhóm lửa, không biết lái xe, có vẻ rất vụng về. Sống ở nông thôn, một ngườ2i ưu tú trong xã hội thượng lưu có vẻ không hòa hợp chất nào. Cô đi tới trước mặt anh, bờ môi mấp máy.
Trình Đông Nguyên cúi đầu nhìn cô, sau đó đưa cho cô một chiếc USB, nói: “Trong đây là bài tập, lát nữa copy đưa cho các lớp trưởng. Tôi có việc đi trước, em làm xong thì mang USB tới văn phòng trả lại cho tôi.” Nhưng khi nhìn thấy ai đó, vẻ mặt của anh hòa hoãn đi nhiều, dáng đứng thẳng tắp cũng trở nên tùy tiện hơn.
0
Một tay anh đút trong túi quần u, tay còn lại kẹp phần, cảm giác như đang kẹp một điếu thuốc. Trong tiết học này, ai nấy đều chăm chú nghe giảng, nhất là đám nữ sinh. Ai ai cũng mê muội vị giáo sư hơn ba mươi tuổi này.
Cũng chẳng có gì là khó hiểu cả, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thông minh chín chắn, ung dung ưu nhã, khuôn mặt điển trai, dáng người cao ráo rắn rỏi, giá trị con người không thấp, lại còn đang độc thân, cứ đứng đó thôi cũng tỏa ra sức hấp dẫn rồi. Nhưng đời không như mơ, giây tiếp theo...
“Đại diện bộ môn của tôi, sắp hết tiết rồi, em tới đây một lát.” Anh vừa dứt lời thì chuông hết tiết vang lên.
“Ơ, thầy...” Đây là cái thứ duyên phận chết tiệt gì vậy?
“Thầy.” Lông mi của Hứa Vị Nhiên run lên, bàn tay nắm thật chặt.
“A a, Vị Nhiên, mau đi đi! Thầy gọi cậu kìa!” Bạn cùng phòng lắc lắc cánh tay cô, kích động nói khẽ. Trước mắt bao người, Hứa Vị Nhiên đứng lên đi về phía anh, khiến bao nữ sinh khác phải ghen tỵ.
Cô bước từng bước xuống bậc thềm. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, cảm giác ấy cử là lạ, như thể bọn họ đều biến thành một người khác, với một thân phận khác, một lần nữa gặp nhau và dây dưa với nhau. Mãi cho đến khi chuông hết tiết vang lên, mọi người vẫn chưa thỏa mãn, chuẩn bị đi hỏi bài với anh.
Hình như Trình Đông Nguyên đã nhận ra ý đồ của đám học sinh bên dưới, tầm mắt của anh dừng lại trên người ai kia. Hứa Vị Nhiên vội vàng cúi đầu xuống, sợ anh nói gì với mình. “Ừ, thầy, thầy ơi...” Có sinh viên muốn đuổi theo, nhưng không thể bắt kịp tốc độ biến mất của Trình Đông Nguyên được.
Hứa Vị Nhiên nhìn theo bóng lưng anh, chậm rãi cầm lấy chiếc USB màu bạc.