Văn phòng của các thầy cô nằm ở một khu khác. Cô đi thang máy lên đến tầng năm mới tới văn phòng của anh.c Dứt lời, cô vội vàng rời khỏi đó.
Nhưng lúc ra đến cửa, biểu cảm của cô trở nên vi diệu. Cô căng thẳng quay đầu lại...
Tầm mắt chạm vào nhau, không thể trốn tránh được. Anh đi vòng qua cô, kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ra và ngồi xuống.
“Em...” Thật ngại quá, cô không biết thật.
Ai mà biết được người đàn ông ngốc nghếch bị mất ví tiền, bị tai nạn, lái xe đạp đụng vào thân cây lại có lại lịch như thế cơ chứ. Nhìn biểu cảm của cô là Trình Đông Nguyên cũng đoán được gần hết. Nhưng anh không trực tiếp vạch trần, mà tùy ý nói: “Mang USB tới là được, xong việc rồi, em về đi. Lần sau nhớ đừng tới muộn nữa.” Nhưng lúc này, anh không mặc chiếc áo vest, chỉ có chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm, đẹp trai ngời ngợi, tỏa ra sự ưu nhã chín chắn.
Anh khẽ cười, không để ý tới tâm trạng phức tạp của cô, bình tĩnh nói: “Sao hả? Mới bao lâu mà đã quên tôi rồi?” Hứa Vị Nhiên tìm thẻ tên của anh, không khỏi thở phào một hơi.
Không có ai, may quá. Cô để USB ở đây là đi được. Nhưng vừa đặt chiếc USB xuống thì cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Sau đó, cánh cửa mở ra... “Cô còn có chuyện gì à?” Bàn tay đang gõ bàn phím khựng lại, Trình Đông Nguyên quay đầu nhìn cô.
Hứa Vị Nhiên: “Không có gì. Em đi trước đây.” Hứa Vị Nhiên nuốt nước miếng: “Thầy.”
Người vừa bước vào là Trình Đông Nguyên, anh đang bưng một cốc cà phê. Hứa Vị Nhiên dừng lại giây lát rồi mới nói: “Không phải, em chỉ không ngờ thầy lại là giáo sư thôi.”
Còn là giáo sư của trường này nữa. Để cô đi như thế ấy hả?
Hứa Vị Nhiên hoang mang. Trình Đông Nguyên dựa vào ghế, nhàn nhã uống cà phê. Nghe cô nói vậy, anh cười khẽ một tiếng, giải thích qua vài câu: “Cô không biết tôi làm nghề gì à? Tới đây dạy là nghề phụ thôi, hiệu trưởng của các cô kéo tôi tới giảng dạy.”
Hứa Vị Nhiên: “...” Là Trình Đông Nguyên ở Daocheng Yading thật. Ai mà ngờ sau lần từ biệt ấy, hai người vẫn còn gặp lại nhau.