Lúc ở Daocheng Yading là một 1thế giới khác. Đối với nơi đó, anh chỉ là một vị khách qua đường, nơi này mới là thế giới của anh. “Hầu hết mọi nơi đều sẽ giảm nhiệt, nhưng ở khu Mạc Hà Đông Bắc thì chắc chắn là dưới âm bốn mươi độ rồi.”
Nơi đó được xưng là Bắc Cực, không chỉ bởi vì nó nằm ở phía bắc Trung Quốc, mà còn bởi vì có thể nhìn thấy cực quang. Giảng viên Lưu vén tóc lên mang tai, không khỏi nhắc nhở anh: “Thầy Trình là người Thượng Hải đúng không? Năm nay anh tới Bắc Kinh dạy học thì mệt đấy. Một thời gian nữa không khí lạnh ập tới, e là sẽ có Hai người trò chuyện một hồi, giảng viên Lưu phải đi dạy.
Trình Đông Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm sâu. ***
Hứa Vị Nhiên vẫn đi học đầy đủ, tuy rằng gặp Trình Đông Nguyên ở đây, cô7 cực kỳ khiếp sợ, nhưng sau đó cũng nghĩ thoáng ra. Cô không mấy bận lòng, nhất là trước thái độ của Trình Đông Nguyên.
Mặc dù anh hoàn toàn khác so với lúc ở Daocheng Yading, trở nên nghiêm túc, chững chạc, nhưng cũng vì vậy mà cô thở phào một hơi. Nguyện vọng báo danh trên tài khoản của cô còn xảy ra kỳ tích, chuyển từ “từ chối” 2thành “đồng ý”, được bước vào trường học, vậy thì gặp lại anh cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Cuộc sống sẽ xảy ra rất nhiều chuyện0 không nói trước được. Trong lúc Trình Đông Nguyên đang soạn bài ở văn phòng, giảng viên Lưu với mái tóc dài ở đối diện xuýt xoa nói: “Chết mất thôi! Trên bảo nói năm nay sẽ có một luồng không khí lạnh lớn nhất từ trước tới giờ, nhiệt độ thấp nhất ở phía bắc ước tính dưới âm bốn mươi độ.”
Trình Đông Nguyên nhướng mày lên: “Lạnh thế cơ à? Chắc không phải là Bắc Kinh chứ?” Một thời gian nữa có tuyết lớn à?
Trong lúc bọn họ người đi học, kẻ đi dạy, Ôn Huyền, Tiểu Tại Quân và Hoắc Khải đang đi dạo phố với nhau. Một thời gian nữa Ôn Huyền phải đi quay phim, bây giờ ngày nào cũng rất bận. Hôm nay Lục Kiều ở nhà trông hai đứa quỷ sứ, bảo Ôn Huyền đi ra ngoài thả lỏng.
Tiểu Tại Quân đã tìm được việc làm rồi.