“Không ngờ Gi1áo sư lại có sức hấp dẫn như vậy.”
Ôn Huyền nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, vị Giáo sư đó hờ hững thờ ơ, mặt lạnh như tiên. Ôn Huyền giật mình quay đầu lại nhìn. Một đứa nhóc mặc chiếc áo lông xù hình con thỏ ngộ nghĩnh xuất hiện trước mặt cô, cách một tấm cửa sổ sát đất.
Ôn Huyền ngẩng đầu lên, ngon!
Lục Kiều tới đây từ lúc nào chẳng hay, chắc hẳn cũng mới thôi. Anh bế một bé con mặc quần áo hình thỏ, chính là Lục Tiểu Hoa. Đứng bên ngoài nhìn thấy Ôn Huyền, cô bé hưng phấn ngọ nguậy trong lòng Lục Kiều, tay với cái miệng nhỏ bé áp lên kính, khuôn mặt sắp biến dạng luôn rồi. “Gãy chân mà vẫn lái được xe cơ à?” Lúc này Ôn Huyền mới nhớ tới vụ Tiêu Diệc Hàng bị thương mà Hoắc Khải kể lúc trước.
Hoắc Khải đột nhiên im lặng.
Không phải bởi vì Giáo sư không thể lái xe, chân của anh ta đã khôi phục kha khá rồi, mà là bởi vì anh ta không chỉ lái được xe, hơn thế còn có thể... lái được thứ khác nữa. Lúc ăn uống no nê, vốn Ôn Huyền định về một mình. Nhưng khi bọn họ đang ngồi trước cửa sổ sát đất trong quán lẩu, “bụp” một tiếng, một đôi tay trắng ngần mũm mĩm đập lên kính, Hoắc Khải trợn trắng mắt nhìn cô: “Không phải như em nghĩ.”
Chẳng phải Giáo sư bị gãy chân sao???
Ôn Huyền cười tủm tỉm: “Em nghĩ cái gì?” Hoắc Khải: “...”
Anh ấy đang định giải thích thì chuông điện thoại vang lên.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Bên dưới, cậu con trai Tiểu Lục Thời của cô cũng dán mặt vào kính, muốn ôm chầm lấy mẹ.
Hình ảnh ấy khiến trái tim ba người muốn tan chảy.
Ôn Huyền vội vàng đứng lên, chỉ tay ra cửa, ý bảo Lục Kiểu bế hai đứa nhóc vào, cô cũng đứng lên đi ra.