Hai người này phun ra câu nào là làm cô nhói lòng cậu ấy. Trong chiếc SUV, Lục Kiêu ngồi lái xe. Nghe vậy, anh day huyệt thái dương, nhức đầu nói: “Lúc dậy, hai đứa nó chơi với anh, được mấy phút thì đòi tìm em. Nhất là con gái em đấy, con bé chạy khắp tầng trên tầng dưới một lượt, không thấy em đâu là bắt đầu gào lên.”
Gọi cô bé là keo 502 cũng không quá. Hai đứa nhóc còn chưa đi vững, Lục Kiêu mỗi tay bế một đứa, cả hai đều mặc bộ quần áo hình con thỏ đáng yêu, đội mũ vào là sẽ có hai cái tai dài dựng lên.
Lục Kiều cao lớn đẹp trai, cả người tỏa ra khí thể mãnh liệt, khác hẳn với người bình thường, trong là thấy giống quân nhân. Lý Tạai Quân chỉ muốn hộc máu.
Cô không nên nghĩ đến mấy chuyện này, nếu không càng nghĩ càng tức mất. Bây giờ mới xa mẹ một lúc mà đã khóc nhè, đến lúc cô đi quay phim thì không biết sẽ thế nào nữa.
Nghe vậy, Ôn Huyền cũng không biết nói gì, trong lòng vừa chua xót vừa vui vẻ. Hai đứa nhóc này không thể thiếu cô được, cả hai đứa đều cần người mẹ này. Nhưng cô biết, mình không thể ở bên chúng mãi được. Hai cục cưng được anh bế trong lòng, một đứa túm lấy áo trước ngực anh, một đứa ôm cổ anh. Mắt bọn họ to tròn, mũi miệng nhỏ xinh, nhìn thôi cũng biết là một cặp song sinh, đáng yêu khỏi bàn. Người đàn ông lạnh lùng anh tuấn bể hai đứa nhóc cute, hình ảnh ấy có vẻ rất không ăn khớp, nhưng rồi lại vô cùng hài lòa.
Nhìn thấy mẹ mình, hai đứa nhóc vươn tay ra đòi bể. Sau khi lên xe, Ôn Huyền hỏi: “Sao hôm nay anh lại đưa lũ nhóc ra ngoài vậy?”
Khó khăn lắm cô mới được tự do, nhưng đương nhiên cũng không phải là cô không hài lòng, bọn họ tới đón cô, cô vẫn vui lắm. Ho?
Bọn họ ccòn chưa kết hôn nữa, cái tên chết tiệt ấy còn chưa nhắc tới chuyện kết hôn, cô đã bắt đầu nghĩ xem sau này con bọn họ theo họ ai rồi. Lúc này, Hoắc Khải cũng mang túi xách và áo của Ôn Huyền ra. Chắc hẳn có người trong sảnh quán này đã chú ý tới bọn họ rồi. Ôn Huyền lộ mặt thì đã đành, nhưng chắc chắn là cô không muốn con mình bị chụp được.
Và đúng là thế thật. Ôn Huyền bế cô bé Lục Tiểu Hoa đang nhõng nhẽo ê a, nói với Lục Kiêu mấy câu rồi đi ra ngoài.