Những giây tiếp theo, cái kđầu nhỏ của cô bé sân tới, rúc vào lòng anh, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp. Lục Kiều nhướng mày, dùng một tay bế cô bé lên đùi mình, hỏi: “cSao vậy? Con không vui à?” Lục Tiểu Hoa vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn khi bị mẹ đánh. Đôi mắt cô bé đỏ lên, hai tay túm áo móc móc, đáng athương làu bàu: “Bố ơi, nếu có người đánh con gái bố thì sao.” Đánh con gái của người đó? Đánh con gái của mẹ, thể chẳng phải là mình sao?
Đến khi load xong, cô nhóc tái mặt, lập tức tụt xuống khói đùi anh, nghẹn ngào nói: “Hức hức, vậy thì thôi.” Cô nhóc hỏi dò, không dám nói là ai đánh.
Nghe vậy, Lục Kiêu nhớ tới cuộc điện thoại mà Ôn Huyền gọi cho mình lúc trên đường về nhà. Ôn Huyền đi ra ngoài, hiển nhiên cô đã nghe thấy cuộc đối thoại ấy rồi. Thấy Lục Kiêu thảnh thơi ngồi uống trà trên xô pha, cô không nói gì, chỉ giơ ngón cái lên với anh.
Ừm, tóm lại Đội trưởng Lục vẫn là đỉnh của chóp. Lục Kiêu nhìn cô bé chạy đi: “Ơ, Tiểu Hoa, con đã nói cho bố biết là ai đánh con đầu.”
Lục Tiểu Hoa: “Hu hu hu, không cần đâu ạ.” Mặc dù Lục Kiểu biết cách nuôi con, giải quyết được rất nhiều vấn đề, nhưng cũng có lúc anh phải cạn lời.
Có một lần Lục Kiêu đi làm nhiệm vụ, Ôn Huyền dẫn Tiểu Hoa và Tiểu Lục Thời tới nhà ông bà nội, kết quả hai anh em cãi nhau, không ai chịu nhường ai.