Ôn Huyền quay đầu, phun hết nước trà trong miệng ra. Lý Tại Quận cười lạnh một tiếng, từ chối không làm những chuyện mình không muốn làm đúng là thoải mái thật.
Đối phương làm phiền cô mà không cảm thấy ngại, sao cô lại ngại từ chối cơ chứ? Đó đều là chuyện tương lai, còn bây giờ, Ôn Huyền vẫn chưa biết người làm bố mẹ như bọn họ và các con mình sẽ trải qua chuyện gì.
*** Dứt lời, cô cầm túi của mình lên, cười giả trận với cô ta, sau đó quay đầu đi.
Cô nàng kia sững sờ trước hành động của cô, hoàn toàn không ngờ là cô lại có phản ứng như vậy. Cô ta giậm chân tức tối, chỉ đành quay lại gấp rút làm việc. Bà Lục cũng bật cười, che miệng Lục Tiểu Hoa2: “Cháu đừng nói lung tung, cẩn thận mẹ cháu đánh mông cháu đấy.” Quả nhiên, Lục Tiểu Hoa nghe thấy mẹ mình gọi to: “Lục Hy, con lại đây cho7 mẹ!”
Lục Tiểu Hoa: “..” Sau lần đi ăn với Ôn Huyền và Hoắc Khải, công việc của Lý Tại Quân cũng ngày một thuận lợi, nhất là khi cô biết cách “từ chối”, cuộc sống trở nên vui vẻ hơn nhiều.
“Tiểu Quân này, lát nữa tôi có một cuộc hẹn, bạn trai tôi đang chờ tôi. Cô giúp tôi làm bảng biểu này đi, ngày mai tổ trưởng sẽ kiểm tra.” Lúc này, một cô nàng xinh đẹp tóc dài rướn người qua bàn, cười tít mắt đưa tập tài liệu của mình cho cô, nói xong là định xoay người đi. Lý Tại Quân tháo kính xuống, vội vàng gọi cô ta lại: “Đợi đã, tôi không muốn tăng ca!”
Cô nàng kia quay đầu lại, có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: “Không phải chủ Tiểu Quân, bạn trai tôi đang chờ tôi. Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, làm ơn...” Cô giơ tay che mặt, cảm thấy mất sạch mặt mũi.
Thế mà bấ1t ngờ cái nỗi gì, phải gọi là kinh hoàng thì có! Chồng còn chưa về, cô sinh con với ai? Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, tiếng bước chân vọng tới, một bàn tay chặn lại của thang máy.
Một chàng trai bước vào, mặc áo sơ mi trắng, mặt mày sạch sẽ sáng sủa, vắt áo khoác trên cánh tay, trong tay còn cầm cặp táp.