Mặc dù Lý Tại Quân cảm thấy mình không mắc chứng sợ xã giao, nhưng 1cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Cô vô thức nhìn chàng trai đang đứng chếch người bên cạnh, bất ngờ đụng phải tầm mắt của anh ta.
Anh ta tr2ùng hợp nhìn về phía cô, ánh mắt ôn hòa. Lý Tại Quân mỉm cười, thu ánh mắt về và cúi đầu xuống. Sau đó, cô nghe thấy giọng của anh ta: “Th7ực ra vừa rồi cô làm tốt lắm, chúng ta không có nghĩa vụ làm việc thay cho người khác.”
Nghe vậy, Lý Tại Quận hơi sửng sốt, có vẻ không ng7ờ rằng anh ta lại nhắc tới chuyện đó. Hiển nhiên là anh ta đã chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Cô ngại ngùng gãi phần tóc sau gá2y, khẽ “haizz” một tiếng: “Cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy không thể tiếp tục như thế được.” “A phải rồi, nghe nói ngày mai sẽ có một khách VIP tới, chắc là quản lý dự án của các cô sẽ dẫn các cô đi tiếp đón đấy. Cô có biết chuyện này không?” Người đàn ông hỏi. Lý Tại Quận ngạc nhiên: “Tôi chưa biết gì cả.”
Người đàn ông ngẫm nghĩ: “Vậy thì chắc là tôi sẽ nói với các cô để các cô chuẩn bị trước. Dù sao khách hàng đó cũng không dễ chọc, nhưng nếu mà đàm phán thành công thì công ty sẽ chia hoa hồng cho các
cô.” Trong thời gian đứng trong thang máy, Lý Tại Quân không nhịn được nhìn anh ta mấy lần, không phải là vì anh ta đẹp trai, mà là vì cô cứ cảm thấy anh ta giống một người, nhưng cụ thể là giống ai thì cô lại không nhớ ra nổi.
Thang máy tới nơi, cô ra ngoài, anh ta xuống tầng B1.
Lý Tại Quân ra khỏi công ty, đứng ở ven đường chờ Thẩm Mộc. Thời tiết càng lúc càng lạnh, cô đứng một lát đã thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, lan ra khắp người, khiến cô phải giậm chân, thổi hơi vào lòng bàn tay.
Anh nói là giờ này đến đón cô mà mãi không thấy đâu cả.
Lý Tại Quân gọi điện thoại, đầu bên kia lại không có ai nghe.