Nói không tức giận là giá, cô mất kiên nhẫn rồi, chỉ cảm thấy là Thẩm Mộc bỏ quên mình. 2Lúc đi ra ngoài, nhìn thấy chiếc Honda màu trắng, cả cô và người đàn ông đã xuống xe đều hơi ngạc nhiên.
“Sao cô vẫn ch7ưa đi?” Anh ta xoay người, ấn vào chìa khóa xe, đèn xe ven đường lóe sáng, cửa xe mở ra: “Không đầu. Trời lạnh lắm, cô mau lên đi. Cà phê tôi mua sắp làm xong rồi.”
Đã nói đến mức này rồi, Lý Tại Quận từ chối nữa thì cũng không hay, bèn lịch sự cảm ơn anh ta rồi lên xe. “Hů?”
Trần Hướng Nam: “Tôi chưa có bạn gái.” Xe Thẩm Mộc chỉ có một mình cô được ngồi ghế phụ.
Ai ngờ sau khi cô nói xong, anh ta vừa khởi động xe, vừa ôn hòa nói: “Không sao.” Bình thường sếp luôn ngồi ở đằng sau, tài xế ngồi trước lái xe.
Nghe vậy, Lý Tại Quân lúng túng, vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải như thế. Tôi chỉ cảm thấy ghế phụ là chỗ ngồi dành riêng cho bạn gái anh thôi.” Nói xong, anh ta nhìn cô, không khó2 để hiểu ý của anh ta.
Lý Tại Quân gượng cười: “Không có gì, tài xế mà tôi chờ gặp trục trặc trên đường đi nên hủy đơn 0đặt, vậy nên mới lỡ giờ.” Nghe vậy, người đàn ông nở nụ cười ôn hòa: “Nếu cô không chê xe của tôi thì để tôi đưa cô về đi.” “Hơ, chuyện này.” Cái gì gọi là “nếu cô không chê xe của tôi”? Anh ta nói vậy làm cô từ chối thì không được, mà không từ chối cũng chẳng xong. Cô ấp úng: “Nhưng vậy thì phiền hà anh quá.” Lý Tại Quân: “..”
Cô cười an ủi: “Sau này sẽ có mà, đừng sốt ruột.”
Anh ta không nói gì nữa, cô ngồi đằng sau nên cũng không thấy rõ biểu cảm của anh ta, chỉ loáng thoáng nhìn thấy góc nghiêng sắc sảo qua gương chiếu hậu.