Vốn là một cặp đôi ngọt ngào, kết quả lại bị đám đồng nghiệp hám lợi công kích đến mức th7ảm hại. Nghe những lời ấy, Lý Tại Quân chỉ cảm thấy nực cười. Thế nào mới là điều kiện tốt? Có tiền à?
Không phải cô ghét người có tiền, ngược lại còn không hề ghét, bởi vì tất cả đều không liên quan đến bản thân đồng tiền. Nhưng để nhận xét một người có tốt hay không, đầu tiên phải nhìn vào nhân phẩm của người đó chứ? Kế đó là năng lực, thái độ, tất cả đều quan trọng hơn chuyện người đó có tiền hay không. Người giàu cũng có những kẻ biến thái, người nghèo cũng có những kẻ tàn ác. Lúc cô sắp về đến nhà, một dãy số lạ gọi vào điện thoại của cô. Cô do dự giây lát rồi vẫn nghe máy.
Một giọng nói quen thuộc và sốt sắng vang lên: “A lô, cưng à, anh vừa có một cuộc họp gấp, điện thoại hết pin. Anh có bảo trợ lý đi đón em, nhưng cậu ấy nói là không liên lạc được với em. Có chuyện gì vậy?” Lý Tại Quân: “...” Đong đếm thiệt hơn như vậy, đ0ó có còn là bản chất của tình yêu nữa không? Có thể bọn họ có sự theo đuổi và suy nghĩ của riêng mình, cô không phản đối điều đó, nhưng cô không muốn bọn họ áp đặt suy nghĩ ẩy lên người khác.
Khi cô nói ra câu ấy, nữ sinh viên kia nhìn cô bằng đôi mắt cảm kích ửng đỏ, sau đó cũng tán thành: “Đúng thế, trước kia bạn trai tôi là lập trình viên, anh ấy cảm thấy áp lực quá lớn, vậy nên đổi nghề làm nhân viên giao hàng, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều. Tôi ủng hộ quyết định của anh ấy, chúng tôi cũng rất yêu nhau.” Lúc ấy cô không nhịn được, lên tiếng thay cô gái kia: “Mỗi người đều có tiêu chuẩn hạnh phúc của riêng mình, sa7o các cô lại áp đặt quan điểm của mình lên người khác như thế? Thích một người chẳng phải là vì ở bên người đó sẽ cảm thấy vui 2vẻ và hạnh phúc hay sao?”
Rốt cuộc là cô có vấn đề, hay xã hội này có vấn đề vậy? Bối cảnh quyền thế gì đó đều phải đứng sang một bên, bọn họ chỉ muốn sống cuộc sống mà mình mong ước. Những người phụ nữ khác trong văn phòng lắc đầu ngao ngán, nhìn bọn họ như thể họ chưa trải qua sự vùi dập của xã hội bao giờ nên vẫn còn non nớt lắm.
Thỉnh thoảng vẫn có người tới nói một câu: “Điều kiện như cô có thể tìm một người tốt hơn mà.” Nghe anh giải thích như thế, cô chẳng nói được gì, muốn nổi nóng thì bây giờ cũng không phải lúc, dù sao cô cũng đang ngồi trên xe người khác. Cô chỉ có thể nói: “Không sao, em đang ngồi xe về rồi, có chuyện gì đợi về rồi nói. Anh đang ở đâu?”