Là bạn trai của cô.
Đôi kmắt ôn hòa của người đàn ông đang lái xe lóe lên. Nơi này cách chỗ ở của bọn họ không xa, ở ngay khu chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố. Lý Tại Quân không muốn để anh ta đưa mình tới cổng chung cư cũng bởi vì muốn tránh phiền phức. Dù sao đối mặt với một số chuyện, Thẩm Mộc cũng rất “nhỏ mọn”, bị anh nhìn thấy thì kiểu gì cũng sẽ hỏi cho ra lẽ, phức tạp hóa vấn đề.
Gió lạnh buổi tối ập tới, chui cả vào trong cổ. Cô quấn khăn, đi về phía chung cư.
Lúc đang chuẩn bị bước vào chung cư, một chiếc xe lái vào lối đi dành cho ô tô. Trong bóng tối, đèn xe sáng đến mức chói mắt, còn bóp còi bíp bíp. Lý Tại Quân nhìn khung cảnh bên ngoài, nghĩ tới chuyện Thẩm Mộc cũng đang tcrên đường, cô nói với anh ta: “Đi qua đèn xanh đèn đỏ, anh cho tôi xuống ven đường là được. Làm phiền anh rồi.” Trần Hướng Nam gật đầau: “Được.” Bầu không khí lại tĩnh lặng, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, tốc độ vừa phải. Chẳng mấy chốc, xe đã tới nơi mà cô nói, đi dần vào ven đường để tìm chỗ dừng lại.
Trong đầu Lý Tại Quân chỉ toàn là Thẩm Mộc, cô đang nghĩ xem lát nữa phải tính sổ với anh thế nào.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Trần Hướng Nam chào tạm biệt cô, cô cảm ơn lần nữa rồi vội vàng rời khỏi đó. Sau đó, anh mở cửa xuống xe, trên tay còn mang theo chiếc áo vest. Lúc xuống xe, anh vừa dang cánh tay mặc áo vào, vừa đi về phía cô.
Người này không phải ai xa lạ, chính là Thẩm Mộc.
“Sao anh lại ở đây?” Lý Tại Quân hỏi.
Thẩm Mộc mỉm cười nhìn cô: “Sao hả? Nhà anh ở trong đó, anh xuất hiện ở đây thì lạ lắm à?”
Vừa nói, cô vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, cố tình trêu chọc cô: “Em về bằng cách nào? Thấy anh ở đây mà em ngạc nhiên như thế, chẳng lẽ là giấu anh làm chuyện gì trái lương tâm hả?”
Anh chỉ trêu chọc thể thôi, nhưng Lý Tại Quân lại nghĩ tới chuyện mình ngồi xe ai về, không khỏi sờ mũi, phun ra hai chữ “Vô vị.”