Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 96: Được đằng chân lân đằng đầu



Khi anh chậm rãi ngước mắt lên, lại đụng phải ánh mắt ửng hồng chan chứa tình cảm của Ôn Huyền.

Trong lòng anh thừa biết cô có ng1hiêm túc hay không. Ngay khi cô đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm của anh không thể tự kiềm chế, bỗng...

Lục Kiêu dùng sức, chỉ nghe răng rắc một tiếng cùng với tiếng hét chói tai của Ôn Huyền vang lên, đau đến muốn rơi nước mắt lần nữa.
Ôn Huyền ôm cổ anh, nằm nhoài trên người anh, tựa má lên bờ vai kiên cố kia, cảm thấy yên lòng hơn bao giờ hết.

Bước chân của anh vững vàng, thậm chí cô còn không cảm thấy xóc.
Cô ghé trên vai trái của anh, thoáng nhìn vành tai anh, Ôn Huyền chợt áp sát vào người anh, thì thầm bên tai anh điều gì đó.

Lục Kiêu ngẩn ra, không rõ vì anh mẫn cảm hay là vì điều cô nói.
Em có tư tưởng mờ ám với anh.

Em muốn ngủ với anh...” Cả cánh thảo nguyên đều vang vọng giọng cô, từng tiếng truyền ra xa, thu hút đám nai đi ngang qua nhìn về phía này.
Cô còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai: “Cử động thử xem còn đau không.” Hơi thở kia phả vào tai, làm cô thấy ngưa ngứa.

Ôn Huyền ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ nghe lời, thử cử động một chút, đúng là không còn đau nữa.
Cô khóc òa lên như một đứa trẻ, giơ tay đánh lên vai, lên ngực anh.

Lục Kiêu chỉ cảm thấy như gãi ngứa, anh nắm lấy rồi kéo một cái, làm cô nhào vào ngực mình.
Anh nhìn vào cô bằng ánh mắt rõ ràng lại sâu sắc, khiến cô như sa2 vào đôi mắt đầy sao kia, nhưng anh không nói gì cả, cũng không nhúc nhích.

Thật đúng là người đàn ông thuộc về tổ quốc.
Cô thấy anh thật bí hiểm khó đoán.
Chỉ có điều sự chú ý của cô lại tập trung vào lồng ngực vững vàng, ấm áp của người đàn ông phía sau, còn cả hơi thở của anh ngay sát bên tai...

Ôn Huyền chợt cắn môi, không hiểu sao thấy hơi ngượng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đau, không đi nổi nữa.” Lục Kiêu cúi đầu nhìn vành tai đỏ ửng vì ngượng của cô.
Xương cổ chân bị trật đã được nắn lại.

Ôn Huyền cảm thấy mình bị lừa.
Là từ lúc nào? Có lẽ là vào đêm bão tuyết ấy, cô không ngừng gọi đi gọi lại tên anh.

Hoặc lần đối đầ2u với đám tội phạm kia, cô nghe thấy tiếng súng, liều lĩnh xông tới.
Lát sau, trên cánh thảo nguyên, một người đàn ông cũng một cô gái nhỏ nhắn đi về phía chiếc xe việt dã đằng trước.

Cô chỉ có 47kg, đối với anh mà nói thì đúng là quá nhẹ, một tay cũng có thể nhấc bổng cố lên.