Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 97: Xe hỏng rồi



Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.

Ôn Huyền im lặng nằm trên vai anh, những ngón tay trắng nõn không yên phận 1chạm lên viên tại và vành tai của anh, khiến Lục Kiêu sởn da gà, anh đang định bảo cô dừng tay thì lại nghe thấy cô thì2 thầm: “Không, Lục Kiêu, em thấy anh mới là người được đằng chân lân đằng đầu.” Lục Kiêu: “...” Anh cõng cô dừng bước, 7hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu nói với cô: “Tôi còn muốn ném cô xuống nữa đấy, cô thấy có được không?” Ôn Huyền: “7...” Lục Kiêu trầm giọng nói: “Không muốn bị ném xuống thì đàng hoàng một chút, kẹp chân lại.” Ôn Huyền hơi rướn người 2ôm chặt vai anh. Khởi động xe xong, Ôn Huyền rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói thầm: “Lục Kiêu, anh đưa em ra thẳng sân bay được không.” Cô muốn anh tiễn mình.

Không biết bao giờ mới lại gặp nhau, dù sao bọn họ cũng chẳng có quan hệ thực tế nào.
Lục Kiêu không quay đầu lại: “Vừa rồi tôi nắn lại chân giả cho cô hay sao?” Anh vừa dứt lời...

Ôn Huyền: “...” Kế đó, cô đứng thẳng người, cắn răng tự đi về.
Từ điện thoại truyền ra tiếng nói rành rọt của một người phụ nữ: “Bà cô của tôi ơi, chuyến bay lần này chắc chắn rồi phải không? Thật không có chuyện gì đấy chứ? Mọi người đều đang chờ em về đấy!” Quản lý là người nóng nảy, nhưng lại rất cẩn trọng, nghiêm túc.

Dù sao cô cũng phải về, cũng cần sắp xếp người đến đón.
Lục Kiêu tưởng cô ngoan rồi, ai biết giây tiếp theo lại nghe cô láu lỉnh nói: “Đội trưởng Lục,0 anh có tin lúc đó chân em còn có thể kẹp chặt hơn không?”

Nghe câu này, Lục Kiêu chỉ cảm thấy máu trong người bắt đầu dồn lên đỉnh đầu.
xuống tự đi đi.”

Dứt lời, anh cũng không quan tâm cô nữa, cứ thể bỏ đi.
Giây tiếp theo, anh buông thõng tay, kéo cô từ trên lưng xuống.

Tại anh đỏ ửng, đau đầu đỡ trán nói: “Xuống...
Không biết là đồng ý hay không đồng ý.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Ôn Huyền vang lên.
Cô vội lấy điện thoại ra, thấy là số của quản lý thì thoáng điều chỉnh lại hơi thở rồi bắt máy.

“A lô?”
Đáng đời nha, đúng là vạ miệng.

***
Cậu Hai nhà họ Hoắc? Ôn Huyền nói chuyện điện thoại xong, bầu không khí trong xe lại chìm vào yên tĩnh.

Cô ngước mắt nhìn Lục Kiêu, chỉ thấy anh lái xe rất tập trung, gương mặt bình thản.
Thời gian bên nhau lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.

Sau khi rời khỏi nhà bạt của dân chăn nuôi, bọn họ còn tốn thời gian ở hồ Tiên Nữ, trời sắp tới đến nơi rồi.
Ánh mắt sâu thẳm của anh tối sầm lại một chút.

Anh không nói lời nào, chỉ khởi động xe lên đường.
Ôn Huyền thuận miệng hỏi: “Ba giờ sáng đến nơi, ai tới đón em thế?” “Còn ai vào đây nữa, cậu Hai nhà họ Hoắc đích thân đi đón.

Em còn không về thì anh ta sẽ càm ràm đến mức chai tại chị mất.” Ôn Huyền còn đang nói gì đó, mà ánh mắt người đang lái xe chợt sâu thêm vài phần.