Bạch Nahã nói xong những lời ấy, Lý Tại Quân đứng tại chỗ một lát, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Đến khi quay đầu lại, cô đối diện với tầm mắt của Bạch Nhã, dường như cảm thấy nực cười và đáng buồn thay cho cô ta. Lần này, Lý Tại Quân không dừng lại nữa, mở cửa quay đầu bỏ đi.
Sắc mặt của Bạch Nhã vô cùng khó coi.
Mặc dù rất phẫn nộ, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ta bị nội trúng tim đen. Đúng là cô ta ghen tỵ với Lý Tại Quân, ghen tỵ khi cô gái bình thường như thế lại có được người đàn ông mà cô ta thích. Cô “ha” một tiếng: “Hôm nay tôi mới phát hiện ra cô Bạch có tấm lòng Bồ Tát như thế, quy hoạch đời tôi đâu ra đấy. Sự quan tâm ấy của cô khiến tôi được mở rộng tầm mắt khá nhiều.”
Nói đến đây, giọng cô thay đổi một trăm tám mươi độ, trên môi mang theo nụ cười trào phúng: “Nhưng đời tôi do chính tôi làm chủ, người đàn ông của tôi cũng không đến lượt cô đoán mò. Tốt nhất là cô nên lo cho chính bản thân cô đi thì hơn. Xem ra cuộc sống tiểu thư nhà giàu của cô Bạch cũng chỉ đến thể mà thôi, còn phải tới tìm tôi để chứng tỏ sự tồn tại của mình.”
“Cô..” Người tồi tệ không phải cô, mà là người phụ nữ tự cho là mình cao quý, nhưng tâm hồn thì lại rỗng tuếch kia.
Tuy là như thế, nhưng tự nhiên phải trải qua cái chuyện vớ vẩn ấy, cô vẫn không kìm được cảm xúc tức giận, đa phần là vì nó liên quan đến Thẩm Mộc.