Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 975: Chương 977



Nghe vậy, Lý Tại Quân vô thức quay đầu nhìn cao ốc của công ty.

Giây tiếp theo, cô nói: “Hết giờ rồi ạ, em về đây.” Lý Tại Quân mím chặt môi, nắm chặt chiếc điện thoại, đứng trước trạm xe buýt.

Gió thổi làm mặt cô tái nhợt, nhưng cô không muốn trốn tránh. Cô cảm thấy mình phải khắc ghi nỗi nhục này, sau đó phấn đấu để trở nên tốt hơn, không để người khác khinh thường nữa.
“Đúng thế, nhưng không biết cô ta có quan hệ gì với cô Bạch nữa. Rõ ràng là hai con người chẳng liên quan gì đến nhau, vậy mà mâu thuẫn có vẻ căng lắm.”

Hai người vừa đi vừa chế nhạo, tới bên cạnh Lý Tại Quân. Cô gái kia mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu Quân, mau về đi, người ta đang chờ cô đấy. Cô Bạch nói chỉ cần cô xin lỗi là cô ấy sẽ đồng ý với vụ hợp tác lần này.”
Lý Tại Quận do dự giây lát rồi vẫn nghe máy. Một giọng nói n2hư đang kìm nén cơn thịnh nộ vọng ra: “A lô! Lý Tại Quân, cô làm gì thế hả? Chỉ một lát mà đã làm cô Bạch tức xanh cả mặt. Cô mau về xin lỗi cô ấy đ0i!”

Quản lý không phân biệt phải trái đúng sai gì mà đã mắng cô, Lý Tại Quận im lặng giây lát rồi mới chậm rãi nói: “Chị không hỏi xem cô ta đã làm gì tôi sao?” Cô vừa dứt lời, quản lý lập tức nói ngay: “Bất kể cô ấy làm gì cô thì cô cũng phải chịu! Cô ấy là khách của chúng ta! Chỉ cần bọn họ đồng ý hợp tác, cho dù phải chịu ấm ức thì đã sao?!” Nghe những lời ấy, Lý Tại Quân im lặng một lúc lâu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào chiếc tủ kính ở bên kia đường. Trên đó phản chiếu hình bóng hiu quạnh chật vật của cô giữa trời đông lạnh giá. Cô như một ngọn cỏ giữa trần đời, không có nơi nương tựa, chỉ có thể chịu đựng sự hà hiếp của người ta.
Mặc dù vẫn chưa h1ết giờ, nhưng không còn quan trọng nữa. Kể từ lúc đi ra ngoài, cô không có ý định quay về để người ta khinh bỉ nữa.

Chẳng cần nghĩ cũng biết2 con ả họ Bạch đó sẽ không thoải mái, mách lẻo với quản lý, làm sao quản lý lại bỏ qua cho cô được.
Nhưng cô không nghĩ rằng, trong lúc cô chờ đợi, đồng nghiệp trong công ty lại xuống tìm cô, một nam và một nữ.

Nhìn thấy cô đứng trước trạm xe buýt gần đó, người đàn ông kia “xì” một tiếng: “Người đứng run rẩy giữa gió lạnh thế này mà dám chống đổi quản lý, còn làm cô Bạch giận tím mặt, đúng là không biết tự lượng sức.”
Nhưng mà, dựa vào đâu?

Cô nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Ai thích chịu ấm ức thì cứ việc đi mà chịu, bà đây không làm nữa!”