Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 98: Cảnh cáo cô, không được làm gì tôi!



Có lẽ người khác có thể sẽ làm ra chuyện gì, nhưng Lục Kiêu thì không.

Anh là người nghiêm túc tỉ mỉ, công chính 1nghiêm minh, tuân thủ kỷ luật...

Người như vậy tuyệt đối sẽ không giở trò sau lưng. Ôn Huyền suy nghĩ, s2au đó vẫn bước xuống xe.

Lục Kiêu thấy cô xuống xe, đôi mắt sâu thêm vài phần, nhưng nhanh chóng biến mất.
<7br>Ôn Huyền bước đến, lo lắng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại không khởi động được?” Lục Kiêu trầm giọng: “Có lẽ độn7g cơ bơm dầu hỏng rồi.” “Hả? Động cơ bơm dầu hỏng rồi?” Vẻ mặt Ôn Huyền thay đổi hẳn, động cơ bơm dầu hỏng rồi tức là sẽ2 không thể khởi động xe được nữa, hoàn toàn tắt máy rồi.

Cô không dám tin, muốn chồm người qua tự mình xem thử. 0
Dứt lời, Lục Kiêu hạ mui xe xuống, vòng ra sau cốp xe.

Ôn Huyền nghe anh nói như vậy, trong lòng cô căng thẳng, vội vàng đi theo anh: “Vậy phải làm sao đây? Này, anh định làm cái gì vậy?”

Quai hàm Lục Kiêu căng cứng, im lặng không nói gì, cô hỏi liên tục cũng không trả lời.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy câu nói như lời phán quyết của thẩm phán, vô tình và lạnh nhạt.

“Tối nay cô không đi được.”

Hoàn toàn không đi được.
Lục Kiêu nhận thấy cô tiến đến đây, anh cúi đầu như đang kiểm tra sự cố của chiếc xe, nhưng ở vị trí cô nhìn không thấy, bàn tay to của anh khẽ dùng lực, nhổ rơ le bơm dầu ra.

Ôn Huyền nhíu mày thở dài, dường như vẫn thấy không cam lòng: “Quái lạ, rõ ràng lúc nãy vẫn đang yên đang lành, vậy mà bây giờ lại hỏng rồi.” Lục Kiêu lạnh nhạt nói: “Chuyện như vậy không phải lần đầu, đúng lúc cô gặp phải thôi.” Đang nói bóng nói gió là không còn cách nào khác.

Ôn Huyền: “...”
Của nợ nó chứ! Cô vò đầu bứt tóc, nhìn về phía mặt trời, sắp chạng vạng tối đến nơi rồi.

Lúc sau, cô bất lực nhìn anh: “Vậy phải làm sao đây.

Tối nay em có thể đi được không?” Nếu vẫn không trở về, chị Linh quản lý của cô sẽ lấy dao chém cô thấy đấy.
Mặt trời sắp lặn rồi, phải dựng xong lều trước khi trời tối.

Hôm nay chỉ có thể ngủ ở bên ngoài.” Ôn Huyền: ???” Anh đang nói gì vậy, đêm nay, bọn họ phải ngủ ở nơi hoang dã này sao? Không biết nghĩ tới chuyện gì, Ôn Huyền đánh mắt nhìn chiếc lều duy nhất trong xe, đơ ra mất một lúc.