Lý Tại Quân đành phải gửi số căn cước của mình cho Ôn Hu1yền, chuẩn bị tới chỗ cô. Mặc dù đã ăn mặc thành thế này rồi, nhưng cô vẫn hơi căng thẳng.
Ôn Huyền vỗ vào vai cô ấy: “Thả lỏng ra nào, không ai nhận ra được đâu. Chúng ta có thể lên máy bay trước.” Hành khách khoang phổ thông đặc biệt là những người lên máy bay đầu tiên, không cần chờ đợi quá lâu, rất ít người xếp hàng. Đôi mắt Ôn Huyền lóe lên.
Lý Tại Quận không biết chị dâu mình đang nghĩ gì, giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói: “Vậy chúng ta đi đổi thành khoang phổ thông đặc biệt đi. Không nên ngồi chung với anh ấy, cách xa ra.” Ôn Huyền bảo Lý Tại Quân đi trước, chuẩn bị lên máy bay, còn mình thì đi đằng sau. Đằng trước Lý Tại Quân có người, vậy nên cô phải chờ một lát.
Cô cầm vé máy bay, định quay đầu lại nói gì đó với Ôn Huyền. Lý Tại Quân ấp úng nói: “Không phải, lúc trước em thấy vé anh ấy mua không phải là khoang hạng nhất, hình như là khoang thương gia ấy.”
“Ồ, thế à?” Lý Tại Quân nghe Ôn Huyền hết.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại thấy có gì đó hơi lạ. Thẩm Mộc có bao giờ ngồi khoang thương gia đầu, hơn nữa còn là trong trường hợp khoang hạng nhất còn chỗ. Bọn họ thuận lợi đổi khoáng, qua cửa kiểm tra an ninh là chạy thẳng tới toilet.
Hai mươi phút sau, hai người đi ra ngoài. Những người đi ngang qua toilet nữ đều giật mình khi thấy hai người đàn ông tóc ngắn bước ra. Một người đi trước, một người theo sau, ăn mặc thoáng mát rộng rãi, đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, nhưng xét tổng thể thì có vẻ như đây là hai anh chàng đẹp trai. Những người không hiểu đầu đuôi thế nào thì chỉ hơi ngạc nhiên rồi cũng đi qua. Trong sân bay đông người, bọn họ cũng không có gì đáng chú ý tới.
Trong lúc chờ lên máy bay, Lý Tại Quân đứng trước của một quán cà phê, nhìn dòng người qua lại, nhâm nhi từng ngụm cà phê. Nhìn thấy hình ảnh ấy, Lý Tại Quận nuốt nước bọt một cách khó khăn.