“Không sao!” Khách ở khoang phổ thông đặc biệt và khoang thương gia khá ít, lên máy bay cùng một lúc, vậy nên đụng phải nhau cũng không có gì là lạ.
Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không dẫn cô tới chỗ ngồi. Thẩm Mộc ngẩng đầu nhìn cô tiếp viên: “Được, tôi gọi điện thoại cho bạn gái tôi để bảo bình an rồi sẽ tắt máy.” Lý Tại Quân nghe vậy: “...”
Gọi điện thoại cho bạn gái để bảo bình an. Nhưng trong lúc cô chờ anh đi qua thì anh đột nhiên dừng lại chỗ ngồi bên cạnh cô, đặt cái cặp da của mình xuống.
Lý Tại Quân ngạc nhiên nhìn anh, thấy anh đang tháo khăn quàng ra. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì người kia... chính là cô? Nhưng nếu điện thoại của cô mà vang lên...
Cô đang nghĩ thế thì chuông điện thoại vang lên thật. Lý Tạik Quân lập tức nhỏ giọng ngắt lời cố, cố tình huých vào tay cô, ý bảo cô nhìn ra phía sau.
Ôn Huyền quay lại: “.c..” Lúc anh cúi đầu nhìn, cô vội vàng né tránh, hoảng hốt lấy một quyển tạp chí trong cái khay sau ghế ra.
Chuyện gì thế này? Sao anh lại dừng lại ở đây? Đây có phải chỗ của anh đâu! Lúc này, anh lại tiếp tục cởi áo ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Lý Tại Quân cũng đờ đẫn hơn, chị dâu cô đâu rồi?! Cái quái gì đang xảy ra thế này? Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng, thậm chí còn không dám thở mạnh. Khu vực cửa vào khá nhỏ hẹp, thân hình cao lớn của Thẩm Mộc khiến không gian trở nên chật chội hơn.
Hết cách rồi, khí thế của anh kinh khủng quá. Tiếp viên hàng không đon đả dịu dàng với anh.
Theo lý mà nói thì cô sẽ ngồi cùng với chị dâu. Cô ngồi khoang phổ thông đặc biệt, được quan tâm rất chu đáo.
Sau khi ngồi vào chỗ, cô cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên lần nào, sợ đối diện với tầm mắt của ai kia, nhất là khi cảm nhận được mùi hương quen thuộc bước tới.