Cô kêu lên đúng l1úc Lý Tại Quân vừa ngừng hát, vậy nên nghe rất rõ ràng, mọi người đồng loạt nhìn sang. Bên trong đa phần là những buồng ăn riêng, phân bố ở những khu vực khác nhau, mỗi khu vực đều có một đầu bếp đẹp trai đang làm món ăn Nhật.
Bước vào trong, Ôn Huyền hơi ngạc nhiên, bởi vì trong suy nghĩ của cô, cái gọi là “đi ăn món Nhật” mà cô nói với Lục Kiêu phải là kiểu nhà hàng có thể ngắm nhìn phong cảnh từ trên cao. Lý Tại Quân cũng rất ngạc nh2iên,
Giây tiếp theo, Ôn Huyền vội vàng túm lấy cổ tay cô ấy, lo lắng nói: “Mau mau mau, chúng ta rời khỏi đây mau.”7 “C, chị dâu, em chưa hát xong mà.” Lý Tại Quân bị kéo thẳng ra ngoài. “Hát cái đầu em ấy, anh họ em sắp tới đây rồi.”
7
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người, khiến Lý Tại Quân tỉnh táo ngay tức khắc. William đi theo bọn họ ra ngoài: “...”
Khóe mắt anh ấy giật giật, không biết vừa rồi bà cô nào còn khinh khỉnh nói rằng mình không sợ bị chồng bắt quả tang nữa. Nhưng đã tới rồi thì cứ ở lại vậy.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới. Ôn Huyền vội vã gọi món, nhưng thấy thời gian không đủ, cô quyết định “cướp” mất hai suất cơm lươn vừa được làm xong, chỉ bỏ lại một câu: “Xin lỗi, nói với khách bàn đó là tôi sẽ thanh toán bữa ăn ngày hôm nay của bọn họ.” Trong lòng cô “2đậu mả” một tỷ lần, anh cô tìm tới đây rồi!
Vì quá sốt sắng, cô đột nhiên quên mất, cũng có thể nói là không hề nhớ0 ra vì sao anh mình lại xuất hiện ở đây. Mèo cầu tài ôm một thỏi vàng, trên cái tay mũm mĩm có một chữ Vượng.
Trên không trung treo một hàng chuông gió, có cái hình Vô Diện, có cái hình búp bê cầu mưa, còn có những con figure anime với hình thù kỳ lạ.