Nghe vậy, mấy người kia lặng đi giây lát. Sau đó, một người kéo anh bạn vừa đ2ứng lên, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, sau đó cười ha ha nói: “Không sao, không sao, lấy đi cũng không sao.” Cô cũng đờ đẫn tại chỗ. Lúc đi, cô đang hát, chưa kịp bỏ xuống thì đã bị chị dâu kéo đi.
“Làm sao bây giờ? Em bất cẩn mang nó đi theo mất rồi.” Một người mặc áo đen xuất hiện ở cửa ra vào.
“Ôi trời đất ơi, anh em tới rồi!” Lý Tại Quận nhìn lướt qua rồi vội vàng vờ như không nhìn thấy.
Không có thời gian nữa rồi. Người ở cửa có thân hình cao lớn, mặc chiếc áo jacket đen, chiếc quần jean màu xanh thẫm, cùng với đôi giày Martin màu nâu, khác với phong cách nghiêm túc cứng ngắc thường ngày, trông càng thêm lạnh lùng điển trai.
Nhất là chiếc áo jacket kia, nó phác họa bờ vai rộng và vòng eo của anh một cách hoàn mỹ. “Sao em lại0 mang cái này tới đây?”
Ôn Huyền lại nhìn Lý Tại Quân, mở to hai mắt hỏi cô ấy. Nghe vậy, Lý Tại Quân ngước cái đầu đang chiến đấu với cơm lên, nhìn chiếc micro mà mình đặt ở bên cạnh. Ôn Huyền trực tiếp bỏ chiếc micro vào trong váy. Lý Tại Quân: “Làm sao bây giờ? Chị dâu, chị giấu kỹ chưa?” Ôn Huyền: “Câm miệng!”
Sau đó, cô bày ra vẻ mặt bình tĩnh, vờ như đang ăn uống trò chuyện với Lý Tại Quân. Nhưng trong lúc đang uống2, cô bỗng ngây người khi nhìn thấy một thứ.
Cô nhìn chiếc micro màu bạc trong tay Lý Tại Quân. Lý Tại Quân nuốt nước miếng.
“Giấu đi chứ còn làm sao!” Nhân7 viên phục vụ: “...”
Ôn Huyền, người “có tiền thì rất ghê gớm”, đang hì hục ăn cơm với Lý Tại Quân ở một góc. Cô ă7n đến phát nghẹn, may mà canh rong biển được bưng lên rất nhanh, nguôi đi được phần nào. Anh liếc nhìn cách trang hoàng và tất cả mọi người trong quán, cuối cùng nhắm thẳng vào hai người.
Người đó chính là Lục Kiêu. Ôn Huyền cười vỗ tay cô ấy, nhưng phía sau thì lại véo cô ấy một cái: “Em lúc nào cũng thế, cứ hấp ta hấp tấp. Gặp chuyện gì cũng không được hốt hoảng, từ từ giải quyết là sẽ xong xuôi hết.”
“Gặp chuyện gì?”.
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên.